Tiền thị , trong lòng thấy an ủi ít nhiều. Ít nhất thì Tam cũng chẳng việc đều vẹn . Song, mỗi bận trông thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt tay trong tay vui vẻ, nàng khỏi buông một tiếng thở dài. Có lẽ Kiều Nhị và nàng vĩnh viễn chẳng thể như thế, nhưng liệu đại ca và đại tẩu khi ở riêng cũng từng lúc cãi vã chăng? Nàng tự nhủ thật hồ đồ, giờ đây cuộc sống khấm khá hơn nhiều, mà bản sinh lòng so đo những chuyện tình cảm nhỏ nhặt như .
Thời tiết ngày càng trở nên rét buốt, khi Chân Nguyệt phát hiện rau củ trong vườn nhà đóng băng và hư hại gần hết, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm trọng. Kiều Đại Sơn vẫn thường xuyên ruộng kiểm tra do thời tiết khắc nghiệt gần đây, nên ông là đầu tiên nhận điều bất thường . Những năm , dù trời lạnh, cũng từng đến mức gây hỏng diện tích lớn như bây giờ.
Hôm nay, Kiều Đại Sơn trở về nhà, giọng đầy lo lắng báo với Chân Nguyệt: "Tức phụ lão đại, giờ đây? Lão nhị, lão tam ở huyện thành vẫn còn đang trông ngóng rau để bán đấy!"
Quả thật, mùa đông, rau củ bán chạy, giá thành cao ngất ngưởng. Ngay cả rau khô của Kiều gia đó cũng bán đắt hàng.
Chân Nguyệt kiểm tra các loại rau củ khác, thấy rằng tất thảy đều hư hại. Nàng hỏi cha chồng: "Cha, mấy khoảnh đất khác xem xét ?"
Kiều Đại Sơn đáp: "Chưa, để xem ngay." Ông vội vàng chạy sang các khoảnh đất còn để kiểm tra.
"A Nguyệt..." Kiều Triều đang xem xét những luống rau khác, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chốc trở nên kỳ lạ. Động tác tay khựng , cúi đầu xuống. Hắn thầm nghĩ chắc lầm, bởi những rau củ vốn héo úa dường như hồi sinh khi trong tay Chân Nguyệt.
Trong đầu Kiều Triều chỉ quanh quẩn hai chữ "Tiên nữ". Chẳng lẽ A Nguyệt nhà thực sự là một vị tiên giáng trần?
Chân Nguyệt thấy tiếng gọi của Kiều Triều, bởi nàng quả thực cố gắng dùng tay để sống một cây rau, nhưng hiệu quả chẳng như mong đợi. Những loại hạt giống mà nàng chọn đều khả năng chịu lạnh , nhưng sự khắc nghiệt của thời tiết hiện tại vượt quá giới hạn của chúng.
Giờ đây, rau củ c.h.ế.t cóng, nếu chúng phát triển tiếp thì nàng cần mỗi ngày vận chuyển dị năng cho đám rau củ . điều đó thật thực tế, nàng cũng sợ rau củ còn thu hoạch mà nàng ngã quỵ mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-658.html.]
Chân Nguyệt thở dài, tổn thất tuy chút lớn nhưng còn cách nào khác. Nàng dứt khoát : "Cho thu hoạch những gì còn thể vớt vát . Còn , từ giờ cho đến mùa xuân, nhà chúng sẽ ngưng hẳn việc trồng rau."
Kiều Triều vẫn đang ngơ ngác, kịp đáp lời. Chân Nguyệt đành ném một cục đất và gọi lớn: "Kiều Đại, ?"
Kiều Triều giật , ngẩng đầu lên: "A?"
Chân Nguyệt nhắc : "Bảo thu hoạch ngay những gì còn dùng . Đến khi mùa xuân tới, chúng sẽ ngưng việc trồng rau."
Rau củ thảy đều c.h.ế.t cóng, điều chứng tỏ khí lạnh thấu xương thấu tủy. Đứng giữa đồng một lát mà nàng cũng cảm thấy cái rét tê tái len lỏi tận cơ thể.
Kiều Triều gật đầu: "Được , gọi ngay đây."
Chân Nguyệt quanh, cả cánh đồng giờ chỉ còn nàng cô độc giữa gian mênh mông. Hơi thở lạnh giá phả thành làn sương mỏng mắt, đôi tay nàng vì cố gắng cứu rau mà đỏ ửng cả lên.
Chẳng bao lâu , Kiều Đại Sơn trở , nét mặt ông u ám: "Tức phụ lão đại, mấy khoảnh đất khác trồng rau củ cũng thảy đều c.h.ế.t cóng hết ."
Chân Nguyệt gật đầu: "Con bảo Kiều Đại gọi đến thu hoạch những gì còn vớt vát . Phần còn thì đành mặc kệ, khi mùa xuân tới thì chúng sẽ ngưng việc trồng rau."
Kiều Đại Sơn hỏi: "Chẳng lẽ còn chút cách nào ?"
Mèo Dịch Truyện