"Món là gì?"
Mèo Dịch Truyện
Kiều Đại Sơn đáp: "À, đây là khoai tây đó ạ."
Khoai tây? Đây chính là thứ lương thực mà Vương Đại sản lượng còn cao hơn cả lúa gạo ư? Chẳng ngờ ăn ngon miệng đến thế .
Quản ương tiếp tục nếm thử các món khác bàn, nhận rằng tuy đơn giản nhưng món nào cũng ngon miệng vô cùng. Ngay cả dĩa rau xanh cũng mang một hương vị đặc biệt. Y chợt nhớ lời Vương Đại, rằng Kiều gia trồng trọt thứ đều tươi, ngay cả rau xanh cũng ngon hơn hẳn các nhà khác trong thôn.
Bữa cơm khiến y cảm thấy vô cùng hài lòng, từ lâu y mới dùng một bữa ngon miệng đến thế. Thế mà y dùng hết hai bát cơm đầy ắp. Sau bữa cơm, Kiều Triều liền cho dẫn vị lão nhân về phòng nghỉ ngơi. Mọi thứ như chăn ấm nệm êm đều chuẩn vô cùng chu đáo.
Lão quản gia theo hầu Quản ương cũng đến để chăm sóc chủ nhân của , bởi lẽ đó, y dùng bữa cùng Kiều gia mà mượn phòng bếp của gia nhân để tự dùng bữa riêng.
Quản lão gia và một ít tùy tùng an bài nghỉ ngơi tại hậu sảnh, còn còn thì nghỉ ở tiền viện. Chân Nguyệt cũng chuẩn lương thực chu đáo cho họ, và những hầu chẳng chút câu nệ, còn chuẩn ngân lượng dâng trả như đúng lễ nghi.
Vị quản gia đó khải bẩm Quản lão gia: "Thưa lão gia, tiểu nhân dò hỏi đôi điều. Kiều gia chủ yếu lấy nghề nông trọng, ngoài song nhi tử của họ còn mở hiệu buôn tại huyện thành. Hiện giờ, đại nhi tử cùng đại tức phụ đang sống cùng phụ mẫu, phụ giúp việc đồng áng."
Quản lão gia hỏi thêm: "Còn tin tức gì khác chăng?"
Vị quản gia đáp: "Kiều gia còn một cơ sở chế biến tương, ngay sát vách phủ . Tiểu nhân tương ở đây ngon, Lưu hộ vệ tậu một vò. Các sản vật do Kiều gia tự tay gieo trồng và chế biến đều vận chuyển đến hai cửa hiệu của nhi tử họ tại huyện thành để tiêu thụ."
Lão nhân gật gù: "Hóa là thế. Còn điều chi nữa chăng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-653.html.]
"Đại nhi tử của nhà từng nhập ngũ, từng đảm nhiệm chức Thiên phu trưởng, nhưng năm nay giải giáp quy điền, trở về ruộng."
Thảo nào trông phong thái bất phàm.
Vị quản gia tiếp: "Tiểu nhân còn hỏi thêm, phần lớn dân làng đều khen ngợi Kiều gia là những bụng."
Quản lão gia gật đầu thỏa mãn: "Ừm, quả đúng là bậc lương thiện." Lão chú ý thấy phu thê Kiều Triều sống với thuận hòa êm ấm, chẳng những phu quân còn ân cần gắp thức ăn cho nương tử. Tiểu tôn tử cũng thật ngoan ngoãn, còn tạ ơn lão nhân.
Trong phòng, Chân Nguyệt khẽ khàng nhỏ với Kiều Triều: "Vị khách liệu là kẻ bất lương chăng?"
Kiều Triều an ủi nàng: "Chắc hẳn . Ta nghĩ đây là một lão gia phú hộ ghé ngang qua, lẽ còn là quan chức cáo lão hồi hương." Thực , Kiều Triều cũng nghi ngờ là một nhân vật thuộc đại gia tộc hoặc quan lớn, bởi lão mang theo một phong thái quen thuộc của giới quan trường.
để tránh nhà lo lắng, Kiều Triều nhắc đến giả thuyết .
Chân Nguyệt thở phào: "Chỉ cần kẻ gian là . Chắc hẳn họ chỉ lưu một đêm, gì đáng ngại. chúng vẫn nên đề phòng, sẽ đưa A Sơ sang ngủ cùng ."
Kiều Triều lập tức ngăn nàng: "Cứ để ."
Tiểu A Sơ vui mừng khi ngủ cùng phụ mẫu, vì từ khi phụ trở về, tiểu tử còn ngủ chung với mẫu nữa. Mặc dù ngoài mặt tiểu tử mạnh miệng xưng là nam nhi đại trượng phu, nhưng thỉnh thoảng khi ai để ý, tiểu tử vẫn lén lút thút thít vì nhớ thương.
Sáng sớm hôm đó, Tiểu A Sơ dậy sớm. Khi Chân Nguyệt giúp nhi tử mặc quần áo, tiểu hài tử cất giọng lanh lảnh thuộc lòng: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."