Chân Nguyệt cảm thấy mỏi mệt một ngày dài lo toan đủ bề. Sau khi thưởng thức ánh trăng một lúc, nàng dậy tắm rửa và chuẩn nghỉ ngơi.
Kiều Triều cũng theo nàng phòng. Khi cả hai an vị giường, Kiều Triều xoa bóp lưng và chân cho Chân Nguyệt. Chân Nguyệt thả lỏng mơ màng chìm giấc ngủ.
Kiều Triều cúi đầu hôn lên trán nàng: "Ngủ , nghỉ ngơi sớm một chút."
Chân Nguyệt nhanh chóng . Ngày hôm , Kiều Nhị và Kiều Tam trở huyện thành. Họ mang theo nhiều đồ khi về quê và cũng mang theo ít vật phẩm trở huyện.
Khi đến nơi, Tiền thị mang theo quà bánh trung thu, bánh dày và một ít đồ khô do nhà tự để tặng hàng xóm láng giềng.
Mèo Dịch Truyện
Hôm , hàng xóm đến gõ cửa: "Nhà còn bánh trung thu nhân thập cẩm ? Cha nương thích lắm. Họ mở cửa hàng bán dịp lễ thế , chắc chắn sẽ mua ít !" Bọn trẻ tuổi bọn họ thích loại nhân lòng đỏ trứng muối và đậu xanh hơn, cảm thấy là lễ vật biếu cũng phù hợp.
Tiền thị đáp: "Ôi, thật ngại quá, đây là nhà tự để dùng trong gia đình mà thôi, ngờ nhà thích. Vẫn còn ít bánh, để đem qua cho ."
"Tốt quá, đa tạ!"
Khi hàng xóm , Tiền thị với Kiều Nhị: "Hay là nhờ đại tẩu thêm để chúng thử bán xem ?"
Kiều Nhị đồng ý: "Được, sẽ cử về hỏi đại tẩu và đại ca xem ý họ thế nào."
Khi lời đề nghị từ Tiền thị, Chân Nguyệt đương nhiên cảm thấy thể thử một phen: "Chúng thể thêm một ít đem cửa hàng bán thử. Nếu bán , sẽ thêm."
Nếu buôn bán hanh thông, thể sẽ cần mở thêm một phường bánh. Ngoài bánh trung thu, còn bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ cùng nhiều loại bánh khác, nhưng thời hạn bảo quản sẽ là nan đề cần tra cứu kỹ càng.
Gia cảnh Kiều phủ ngày một hưng vượng. Trong khi đó, tại Thịnh Kinh, một vị lão thần dâng tấu xin cáo lão hương.
Chẳng bao lâu, Thiên tử phê chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-649.html.]
Vị lão thần thành lâu, ngắm Thịnh Kinh hoa lệ, nhưng bất giác cảm thấy một mùi hương mục nát cổ hủ đang luẩn quẩn khắp chốn kinh thành.
Lão rời khỏi Thịnh Kinh, con cháu trong nhà đều quỳ gối tiễn đưa lão nhân ly kinh.
Lúc , ở Kiều gia, Chân Nguyệt ngước bầu trời một thoáng, cùng Kiều Triều xách giỏ lên sơn cước. Tiểu A Sơ cũng theo, nhưng vì học bài, tiểu hài tử đành nơi cửa, dõi theo bóng phụ mẫu rời khỏi gia môn.
"Cha nương nhớ sớm trở về!" Tiểu A Sơ ở cửa vọng theo, vẻ lưu luyến chẳng rời.
Chân Nguyệt mỉm đáp: "Khi về, nương sẽ trổ tài món ngon cho con dùng bữa. Mau thư phòng học bài , Phu tử sắp sửa ghé thăm đấy!"
Đợi phụ mẫu khuất dạng, Tiểu A Sơ mới trở về học đường.
Chân Nguyệt dẫn Kiều Triều đến nơi rừng dẻ mọc um tùm, lúc dẻ vụ chín rộ.
Hai lâu cùng lên núi, Kiều Triều chợt nhớ , khi cả hai qua đêm trong sơn động vì gặp đàn sói. Tình cảm phu thê đôi khi vẫn còn xa cách, nghĩ , Kiều Triều trỗi lên niềm tiếc nuối khó tả.
Chân Nguyệt định hướng về phía cây dẻ, dẫn đường tới. Cây dẻ mọc nhiều trái, cành lá trĩu nặng quả dẻ oằn rủ xuống.
Chân Nguyệt đặt giỏ xuống đất: "Hái nhiều một chút, khi về sẽ món dẻ xào đường chiêu đãi nhi tử."
Kiều Triều đùa: "Thế thì chẳng phần ?"
Chân Nguyệt khẽ liếc phu quân: "Xào hết, tự nhiên sẽ chẳng thiếu phần của ."
Kiều Triều lòng hài lòng, chỉnh trang y phục : "Ta leo lên hái, còn nàng ở thu thập quả rụng."
Kiều Triều nhanh nhẹn leo lên cây, hái từng chùm dẻ ném xuống cho Chân Nguyệt nhặt. Hai bận rộn chừng nửa canh giờ, thu về hơn nửa giỏ hạt dẻ tươi.