Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:04:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chân Nguyệt khẽ nhếch môi, đôi mắt long lanh chớp nhẹ: "Ta nào gì. Đồ vật nhà ngươi chẳng cũng là của ? Chúng há chẳng mối quan hệ vô cùng thiết ư? Nhà ngươi chiếm lấy xe đẩy của , thì đồ vật trong nhà ngươi chẳng cũng thuộc về hết ?"

 

Vừa dứt lời, nàng với tay vươn tới giá đựng, thấy một miếng thịt khô. Ánh mắt Chân Nguyệt khẽ sáng bừng, nàng thầm cảm thán: Cái nhà họ Chu cũng tồi, vẫn còn miếng thịt khô!

 

Chu bà tử nộ khí dâng trào, quát ầm lên: "A a a! Trả của !" Rồi chợt vọt tới hòng đoạt từ tay Chân Nguyệt.

Mèo Dịch Truyện

 

chỉ với một cái lách nhẹ nhàng, Chân Nguyệt khiến Chu bà tử lảo đảo mất đà, ngã lăn đất.

 

"Ngươi tự vững, chớ trách . Rõ ràng là ngươi tự xông tới mà," Chân Nguyệt thản nhiên đáp, tiếp tục tiện tay vơ vét những món đồ khác trong nhà Chu bà tử.

 

Hễ thấy thứ gì mắt, nàng đều nhét tuốt cái sọt mang theo. Ngay cả hũ dưa muối nàng cũng toan lấy , song, khi thấy miệng bình mốc meo xanh đỏ, còn mọc cả lớp lông tơ, nàng nhíu mày, đành bỏ xuống.

 

"Nhà ngươi ắt hẳn còn nhiều thứ hơn thế , để tìm xem. Chúng chẳng vô cùng thiết đó ?" Dứt lời, Chân Nguyệt liền nghênh ngang tiến thẳng căn phòng kế bên để tìm kiếm.

 

Chu bà tử tức giận đến nỗi phát run, bỗng chộp lấy con d.a.o phay gần đó, điên cuồng vung lên xông về phía Chân Nguyệt.

 

Nhận thấy sự nguy hiểm, Chân Nguyệt giật , lập tức bỏ chạy ngoài và phi thẳng về phía nơi đông nhất trong thôn — chính là gốc cây đa cổ thụ.

 

"Cứu mạng! Chu bà tử g.i.ế.c ! Có ai cứu ? Trưởng thôn cứu với!" Chân Nguyệt chạy ngừng la thất thanh, một tay vẫn khư khư ôm chặt cái sọt đầy ắp đồ.

 

Chu bà tử vẫn mang vẻ mặt hung tợn, cố sức đuổi theo . Mấy bà cô túm tụm buôn chuyện gốc đa thấy cảnh , ai nấy đều giật , vội vàng tản bốn phía.

 

"Chu bà tử, ngươi gì thế hả?"

 

"Mau mau báo cho trưởng thôn !"

 

"Mau tìm giúp , Chu bà tử điên !"

 

Chân Nguyệt cứ thế chạy vòng quanh cây đa, còn Chu bà tử tuổi tác cao, chạy một hồi liền thở dốc hồng hộc, thể tiếp tục truy đuổi nữa. Mụ đành dừng , thở phì phò, gào lên: "Chân thị, trả đồ cho !"

 

Chân Nguyệt minh thị một cách thản nhiên: "Đồ sọt của thì tức là của . Sao lý lẽ gì mà đòi trả ? Ta chỉ là học theo ngươi mà thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-59.html.]

Chu bà tử cố hít thở thật sâu, khó nhọc hỏi: "Ngươi điều gì thì mới chịu trả đồ cho ?"

 

Chân Nguyệt nhạt đầy ý châm biếm: "Trả cái gì? Đây vốn chẳng đồ của ? Ta nào mượn đồ của ngươi?"

 

Chu bà tử vung con d.a.o phay lên, chỉ thẳng Chân Nguyệt, tức giận đến nỗi á khẩu nên lời: "Ngươi... ngươi...!"

 

Chân Nguyệt vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ôi chao, hóa Chu bà tử còn tật lắp đó ư?"

 

Ngay lúc đó, trưởng thôn Kiều Phong vặn xuất hiện, thấy cảnh tượng hỗn loạn mắt, liền cất lời hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ở đây?"

 

Vừa thấy trưởng thôn đến gần, Chu bà tử liền thụp xuống đất, lóc rống lên: "Chân thị xông nhà cướp đoạt tài vật!"

 

Chân Nguyệt cũng chẳng : "Ta cướp cái gì chứ? Xe đẩy của nhà còn ngươi chiếm đoạt, đồ nhà ngươi cũng thể là của , đúng ?"

 

Kiều Phong hỏi: "Xe đẩy nào cơ?"

 

Chân Nguyệt ngay lập tức đáp lời: "Chiếc xe đẩy của nhi tử mụ lấy , còn đó là đồ của nhà mụ ."

 

Kiều Phong dĩ nhiên rõ tính tham lam của Chu bà tử, liền sang mụ : "Chu bà tử, ngươi mau đem xe đẩy trả cho ."

 

Chu bà tử liền lớn tiếng cãi : "Không ! Kiều Trần thị đem nó biếu cho !"

 

Chân Nguyệt khẽ nhếch khóe môi: "Ngươi mới đồ của nhà ngươi cũng là của , điều sai chứ?"

 

Chu bà tử liền chối bai bải: "Ta nào thế."

 

Chân Nguyệt liền khẳng định: "Ngươi rõ ràng !"

 

Chu bà tử tiếp tục chối: "Ta hề !"

 

Chân Nguyệt ung dung đáp lời: "Có lẽ tuổi già sức yếu khiến ngươi quên mất, trí óc cũng trở nên lẫn lộn chăng. Chẳng đó là chứng suy giảm trí nhớ thường gặp ở những lớn tuổi như ngươi ? Người già mà quên là chuyện thường tình đó thôi, hà cớ gì chối bỏ?"

 

 

Loading...