Kiều Nhị liền đến chỗ bà mối, gõ cửa bước . Bà mối nhận ngay lập tức: "À, đến ? Lại tìm thạo việc bếp núc chăng?"
Kiều Nhị đáp: "Ngươi chọn cho vài , nhất là cả gia đình, nam nhân thạo việc đồng áng, nữ nhân đảm đương bếp núc."
Bà mối hỏi: "Ngươi bao nhiêu ?"
Kiều Nhị bảo: "Cứ chọn , để xem tình hình quyết định."
"Được."
"Nhớ là chọn , nếu gian dối, nhất định sẽ trả ngay lập tức."
"Yên tâm, nghề mối lái của vốn danh tiếng, đảm bảo chọn cho ngươi những nhất."
Chẳng mấy chốc, bà chọn hai gia đình. Một gia đình gồm một đôi phu thê và một nữ hài, nữ hài mới bảy tuổi.
Còn gia đình gồm một đôi phu thê, cùng một lão gia tử, hai hài tử, một nữ hài một nam hài. Đứa lớn mười tuổi, đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi, còn lão gia tử trông già yếu hơn cả Kiều Đại Sơn nhiều phần.
"Hai gia đình đều vì gia cảnh khốn khó nên đành bán cho . Họ đều ruộng và nấu cơm."
Kiều Nhị hỏi: "Họ bệnh tật gì ? Ta mua về lo chạy chữa bệnh tật."
"Không , bọn họ chỉ trông vẻ lam lũ đôi chút thôi. Lão nhân tuy vài bệnh vặt do tuổi tác cao, nhưng già ai chẳng những chứng bệnh nhỏ nhặt ."
Thấy Kiều Nhị vẻ mấy hài lòng, bà tiếp: "Thôi thì thế , gia đình ba bán cho ngươi mười hai lượng bạc, còn gia đình năm gom với giá mười lăm lượng."
Kiều Nhị lắc đầu: "Giá cả quá đắt. Mấy hài tử còn thơ bé, việc gì, mà nhà chủ yếu mua để lo liệu việc đồng áng."
"Hài tử nuôi vài năm cũng sẽ thạo việc, đứa mười tuổi thì thể phụ giúp đôi chút . Vậy ngươi định trả bao nhiêu?"
Kiều Nhị đáp : " hai mươi lượng thì sẽ mua. Gia đình chỉ ngần ngân lượng, tuyệt nhiên hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-580.html.]
Sau một hồi kì kèo mặc cả, hai bên rốt cuộc thống nhất mức giá hai mươi ba lượng bạc. Mẹ mìn còn dặn dò: "Lần tới nếu nhu cầu về hầu, cứ tìm đến !"
Kiều Nhị gật đầu đáp lời: "Được, sẽ ghi nhớ lời của bà."
Cuối cùng, Kiều Nhị dẫn những mới mua về nhà.
Kiều Tam đang bận rộn buôn bán, chợt chạy đến bẩm báo rằng bộ rau củ quả của nhà họ mua hết sạch.
Hỏi mới , chính là Chu thiếu gia của tửu lâu Chu gia thu mua tất thảy. Kiều Tam mừng rỡ khôn nguôi, thầm nghĩ nên biếu tặng thêm một lọ tương ớt cho họ.
Khi Kiều Nhị dẫn đám gia nhân mới mua trở về, Kiều Tam lập tức kể sự việc .
"Làm , quả thực nên như thế. À, đây là đám hầu mua về, tổng cộng tốn hết hai mươi ba lượng bạc."
Mèo Dịch Truyện
Kiều Tam nhóm khổ sở, lấm lem phía , trong đó vài hài tử, liền kinh ngạc hỏi: "Sao cả hài tử thế ? Bọn họ thể việc ư? Vả , chẳng đại tẩu chỉ đưa cho hai mươi lượng thôi ?"
Kiều Nhị đáp: "Đây là hai gia đình. Đại tẩu dặn, mua cả nhà sẽ hơn, nên lựa chọn như thế."
Kiều Tam vẫn còn đôi chút lo lắng: "Song ba hài tử thì khá đông, còn một lão nhân. Liệu họ kham nổi công việc chăng?" Hai gia đình phía thấy, lòng liền bất an, e sợ trả . Trước đó, ít từ chối nhận họ chỉ vì vướng bận hài tử.
Kiều Nhị : "Thôi thì mua , cứ về hỏi đại tẩu xem nên an bài ."
Kiều Tam cũng hiểu, bèn : "Trời tối muộn, chúng mau trở về thôi."
Kiều Nhị khẽ "Ừ" một tiếng.
Bên , Chu Diễn về đến tửu lâu Chu gia, liền sai đến thu mua rau củ của nhà họ Kiều. Khi tiểu nhị bẩm báo rằng Kiều gia còn biếu tặng thêm một lọ tương ớt, Chu Diễn kinh ngạc thốt lên: "Tương ớt ư? Ta nhớ đây tửu lâu cũng từng thu mua loại tương , một khách nhân đặc biệt ưa thích. Ngày mai, ngươi sai đến hỏi thăm xem họ còn sản vật chăng, hãy thu mua thêm thật nhiều."
"Tuân lệnh."