"Khi A Trọng sinh , nhà còn đang gặp khó khăn, lúc Tiền thị mang thai cũng mấy khỏe mạnh, nên khi A Trọng chào đời thể trạng cũng yếu ớt, vì mới đặt tên chữ 'An'."
Kiều Triều khuôn mặt nhỏ bé của A Trọng, gật đầu tán thành: "Cũng tệ." Sau đó sang Tiểu A Sơ, chìa tay : "Đừng cứ bám nương mãi, để cha bế một chút nào."
Mèo Dịch Truyện
Tiểu A Sơ chịu, đầu ôm chặt lấy Chân Nguyệt, khi nàng toan đưa hài tử cho Kiều Triều, nó liền òa .
Cuối cùng, Chân Nguyệt vẫn ôm Tiểu A Sơ. Nàng con với Kiều Triều: "Chắc hẳn đây dọa nó sợ , vả dáng vẻ lúc trông chút đáng sợ."
Kiều Triều bận rộn đến nỗi kịp cạo râu: ... Chẳng ngờ thê tử chê đáng sợ.
Ngoài Kiều gia, bên nhà Hồ gia cũng tràn đầy xúc động. Cả nhà chẳng ngờ Hồ lão đại còn sống trở về. Khi Hồ lão nhị báo tin, ban đầu họ còn chẳng dám tin.
Nhìn vết sẹo dài mặt Hồ lão đại, bà Hồ nở nụ .
Hồ lão đại trò chuyện cùng nhà, thuật cuộc sống nơi quân doanh: "Nương, nương con theo Kiều Đại là đúng đắn. Ban đầu con nghĩ sẽ bỏ mạng nơi sa trường, vết sẹo là do quân địch chém. May mắn , Kiều Đại kịp thời cứu mạng con."
"Giờ con vẫn theo Kiều Đại. Nương, Kiều Đại giờ là Thiên Phu Trưởng."
Bà Hồ mừng rỡ: "Tốt lắm, lắm! Về chúng ắt tạ ơn Kiều gia cho đạo."
Thê tử Hồ lão đại là Lư thị cũng kìm mà bật trong sung sướng. Mọi đều đồn Hồ lão đại thể trở về, nhiều đến mức nàng cũng dần tin là thật. Chẳng ngờ y vẫn còn sống!
Thật lành, y quả thực trở về !
Bên Kiều gia, bữa ăn chuẩn xong, tối nay còn canh gà, thêm vài món ăn nữa. Khi Kiều Triều nếm hương vị quen thuộc , chực trào lệ. Quả thật, lương thực nơi quân doanh nào đáng gọi là đồ ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-541.html.]
Kiều Trần thị gắp cho y nhiều thịt gà: "Ăn mau, ăn mau, ăn xong nghỉ ngơi. Mọi cũng mệt mỏi ."
Kiều Triều quả thực mệt, dẹp giặc xong vội vàng trở về. Hắn ăn ngấu nghiến ba bát cơm lớn mới dừng, khiến Kiều Trần thị suýt e rằng cơm sẽ chẳng đủ cho .
Dùng cơm xong xuôi, đun nước. Chân Nguyệt tắm cho Tiểu A Sơ mới tắm rửa qua loa cho khi trở lều. Kiều Đại ở lều, chẳng rõ mất.
Không bao lâu , Kiều Triều mới trở , còn vương nước, chắc là y tắm.
Tiểu A Sơ Chân Nguyệt dỗ cho ngủ. Kiều Triều bước đến, ôm lấy thê tử và định hôn. Chân Nguyệt khẽ đẩy y , giọng điệu chút ghét bỏ: "Chàng thấy râu ria mọc quá nhiều ?"
Chân Nguyệt cũng sợ gương mặt râu đau. Kiều Triều trầm ngâm chốc lát cầm d.a.o bước ngoài: "Đợi một chút."
Chẳng mấy chốc, bộ râu cạo sạch, lộ dung mạo tuấn như thuở , song thần sắc vẻ mỏi mệt. Chân Nguyệt khẽ chạm cằm . Kiều Triều nàng, khẽ hôn lên môi nàng vài cái, đó mới dịu dàng trao một nụ hôn thật sâu.
Kiều Triều bắt đầu trút bỏ y phục, nhưng Chân Nguyệt vội ngăn cản, khẽ hiệu về phía Tiểu A Sơ: "Nếu nhi tử thức giấc, e rằng chịu trách nhiệm đấy."
Kiều Triều ẩn nhẫn ôm chặt lấy nàng, khiến nàng cảm nhận rõ sự khó nhịn đến cực điểm của : "Vậy thế nào đây?"
Chân Nguyệt đáp: "Huynh nhẫn nhịn lâu như , thêm một ngày nữa nào sá gì?"
Kiều Triều siết lấy tay nàng, khẽ : "Không , nàng cần trợ giúp ."
Chân Nguyệt: ...
Chợt một lúc , khi tạm thỏa mãn dục vọng, rời khỏi phòng chốc lát trở , an vị cạnh Chân Nguyệt, ôm nàng lòng, khẽ đặt nụ hôn lên má và môi nàng: "Ta trở về!"