Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 522

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:35:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cũng kẻ đến hỏi mượn hạt giống lương thực, nhưng Kiều gia cũng còn dư dả để cho vay nhiều. Lương thực cất trữ đây tiêu hao hơn phân nửa, giờ chỉ còn trông chờ vụ mùa sắp tới.

 

Kiều Tam: "Ta cũng sẽ cùng tuần tra. Nếu kẻ nào dám đến cướp đoạt lương thực, ắt sẽ đánh cho một trận nên ." Hắn hiện tại còn yếu ớt như thuở , trải qua bao biến cố, thường xuyên rèn luyện thể, cơ bắp của giờ vạm vỡ hơn nhiều.

 

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Nếu kẻ nào dám cướp đoạt lương thực, chúng ắt sẽ nương tay. Giết một kẻ để gương! Ta tin những kẻ sống sót trở về từ tai ương loạn lạc vẫn còn là những nông phu chất phác như thuở nữa."

 

Kẻ thể sinh tồn trong cái thế đạo và trở về , hỏi ai mà là kẻ tàn nhẫn, mang trái tim sắt đá?

 

Nghe Chân Nguyệt , trong nhà cũng khỏi dâng lên chút lo lắng. "Này... cần thiết hạ sát ?" một trong nhà bèn hỏi.

 

Chân Nguyệt: "Nếu đoạn tuyệt, cứ đợi mà xem, sẽ thêm kẻ khác đến trộm cắp. Nếu dám thẳng tay đoạt mạng, thì hãy đánh cho tàn ma dại, treo lên cho cả thôn cùng chứng kiến mà khiếp sợ."

 

Kiều Nhị: "... Được, đánh cho chúng khiếp vía cũng đành." Hắn tuy từng đoạt mạng , nhưng việc g.i.ế.c chóc vẫn khiến chút ghê sợ, nỡ xuống tay.

 

Ngay đúng những ngày lúa trổ đòng sắp sửa thu hoạch, Kiều Nhị đang tuần tra ruộng đồng, bỗng phát hiện kẻ đang lén lút gặt trộm lúa nhà !

 

"Có kẻ gian! Đừng hòng thoát! Dám cả gan trộm lúa nhà !" Kiều Nhị gầm lên, tay cầm khảm đao tức tốc đuổi theo bóng tên trộm.

 

Cách đó xa, Hồ lão Tam trông thấy cảnh tượng, liền vội vã chạy về phía những nhà họ Kiều gần đó mà hô hoán: "Kiều Tam, lúa nhà các ngươi trộm , mau cầm lấy vũ khí mà !"

 

Một nhóm tức tốc kéo đến. Bọn họ vây bắt kẻ trộm, song, là một lão bà...

 

Mèo Dịch Truyện

Trước mặt một lão bà, Kiều Nhị nhất thời khó xử, nên hành xử . Ra tay đánh bà ư? dù gì cũng là một lão nhân yếu thế!

 

Lão bà quỳ sụp đất, dập đầu lia lịa cầu xin: "Ta cùng đường mạt lộ, trong nhà còn một hạt lương thực. Cầu xin chư vị niệm tình mà bỏ qua cho ." Bà dập đầu mạnh đến mức m.á.u rịn , trán sưng tấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-522.html.]

 

Mấy nam nhân trông thấy cảnh đó, trong lòng cũng chẳng đành. Có kẻ bèn lên tiếng: "Thôi thì bỏ qua cho lão bà , cũng chẳng tổn hại là bao, chăng?"

 

Kiều Nhị thở dài thườn thượt: "Chỉ là một khoảnh nhỏ gặt, mà lúa đó vẫn còn vương vãi mặt đất."

 

Một khác cũng phụ họa: "Một khoảnh nhỏ thôi mà, nào tổn thất bao nhiêu. Cứ thế mà bỏ qua chăng?"

 

Kiều Nhị lưỡng lự chẳng quyết định , đành : "Thôi thì để về thỉnh ý đại tẩu."

 

"Vậy ngươi hãy về mời đại tẩu đến đây." "Được."

 

Nửa canh giờ , Chân Nguyệt, Tiền thị cùng Mạn Châu mặt. Tiền thị mãn thời gian ở cữ, chuyện liền tức tốc chạy đến.

 

Trông thấy kẻ trộm là một lão bà, cả bọn đều căm phẫn. Đối với nông dân, lương thực địa vị trọng yếu thế nào há chẳng cần . Tiền thị lập tức tiến tới, chút nể nang mà giáng một cái tát trời giáng mặt lão bà.

 

"Ngươi dám cả gan trộm lương thực của nhà ! Tội đáng băm vằm ngàn mảnh! Lúa nhà còn kịp thu hoạch mà ngươi vội vã cắt trộm!" Tiền thị giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, mặt đỏ bừng. Nàng vẫn thể mập mạp hơn bao nhiêu.

 

Thuở vất vả như thế, nàng ngày đêm lo lắng trong nhà lương thực thì liệu toan tính , nhi tử của nàng sẽ thế nào, mà giờ đây kẻ cả gan trộm lương thực.

 

Lão bà đánh đến mắt hoa mày dại, song vẫn kiên trì quỳ sụp cầu xin, miệng lẩm bẩm rằng nhà chẳng còn gì để lót .

 

Bỗng sực nhớ : "Ta sực nhớ , nhà lão bà còn một nhi tử, lớn tướng khỏe mạnh. hình như vẫn tức phụ."

 

Chân Nguyệt bấy giờ mới cất lời: "Trên núi bao của cải, cớ tự lên hái, còn nhi tử khỏe mạnh, lẽ nào nhà lão bà thể tự trồng trọt mà kiếm sống?"

 

 

Loading...