Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 520

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:35:23
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Cũng thể định rõ. Khi đến Khánh Vĩnh Châu, hỏi thăm một chút mới . Có lẽ chúng sẽ nghỉ ngơi đôi ba ngày, khi mới tiện ngoài dò la tin tức."

 

Vài ngày , đoàn quân của Kiều Triều đến Khánh Vĩnh Châu, nhưng thành rơi tay phản quân. Quân đội của Kiều Triều đóng quân bên ngoài thành, chờ lệnh công thành. Lúc bọn họ qua những làng mạc tiêu điều, hoang phế, một bóng sinh sống, tựa như bỏ trốn hết cả.

 

Kiều Triều ngóng tin tức cũng chẳng thể nào.

 

Sau hai ngày chờ đợi, chiến lệnh công thành ban xuống. Kiều Triều trong vai trò thiên phu trưởng cũng trực tiếp tham chiến.

 

Trận chiến kéo dài suốt mấy ngày đêm, cửa thành Khánh Vĩnh cuối cùng cũng phá tan. Binh lính tràn thành, thanh trừng phản quân hoặc dồn chúng chạy tán loạn. Thành Khánh Vĩnh chìm trong cảnh hỗn loạn, nhà cửa tiêu điều, dân chúng thưa thớt, đa phần bỏ xứ mà .

 

Khi tình thế tạm lắng, Kiều Triều xin phép ngoài dò la tin tức về phủ An Bình.

 

Chẳng rõ bởi tin phản loạn dẹp yên mà dân chúng dần dà lén lút trở về từ chốn sơn dã. Họ bắt giữ thẩm vấn phận. Trong đó, một dân e dè khai: "Bẩm quan, tiểu dân vốn là dân Vĩnh Khánh, nhưng khi phản quân kéo đến, chúng tiểu dân đành lánh lên núi. Nay tin phản quân bại, chúng tiểu dân mới dám trở về."

 

"Há chẳng tất thảy bách tính đều đang ở núi ư?" một viên quan cất tiếng hỏi.

 

"Hàng trăm, hàng ngàn trốn chạy lên núi, song cũng ít lánh sang vùng khác. Tiểu dân quả thực tường tận hết thảy."

 

"Mau về truyền lời cho dân chúng, phản quân đánh đuổi, thể trở về."

 

Từ đó về , ngày một nhiều hồi hương về thành Vĩnh Khánh. Kiều Triều bèn nhân cơ hội hỏi thăm tin tức về phủ An Bình, song chẳng một ai rõ về nơi .

 

Ban đầu, Kiều Triều nảy sinh chút tuyệt vọng. Mãi , một cho , thích từ phủ An Bình đến Vĩnh Khánh tránh loạn, kể rằng nơi chẳng những nạn châu chấu, hạn hán kéo dài, mà về còn xuất hiện lũ cướp bóc. Người thích còn cách nào khác, đành bỏ chạy đến cầu cạnh họ. Song, Vĩnh Khánh chẳng bao lâu cũng phản tặc, hơn nữa tin phủ An Bình mưa, thích đó bèn nảy ý về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-520.html.]

Người còn thuật : "Nghe thôn làng bọn cướp cạn thiêu rụi, vô nạn dân tháo chạy. Nghe nơi loạn lạc vô cùng tận."

 

"Ngươi thích của ngươi trú ngụ tại thôn nào chăng?"

 

"Gọi là gì... thôn Đại..."

 

Vừa đến đó, đầu Kiều Triều tựa hồ giáng một đòn sấm sét, mắt tối sầm. Chân bước, thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

 

"Đại Tây thôn... Đại Tây thôn... Đó là thôn ngay kề Đại Nam thôn, nơi gia quyến đang sinh sống. Nếu Đại Tây thôn gặp họa cướp bóc, lẽ nào Đại Nam thôn thể bình yên vô sự?"

 

A Nguyệt nương tử của giờ ở ? Tiểu A Sơ giờ ở ? Gia quyến bây giờ? Chẳng lẽ họ cũng chạy nạn ư? Mà nếu chạy, họ thể lánh nơi nào?

 

Đêm , Kiều Triều phát sốt nặng, nóng ran, miệng ngừng gọi "A Nguyệt, A Nguyệt".

 

Hồ lão đại vẫn luôn túc trực bên bến tàu, coi sóc Kiều Triều, lo lắng hỏi vị đại phu: "Tình trạng thế nào ?"

Mèo Dịch Truyện

 

Vị đại phu khẽ lắc đầu: "Hắn chỉ là tâm trí kinh động quá độ. Thân thể vốn cường tráng, chẳng gì nghiêm trọng, chỉ là trong cơn mê sảng miệng vẫn luôn gọi A Nguyệt."

 

Hồ lão đại lau khóe mắt, đoạn thở dài than vãn: "Ấy là thê tử của Kiều thiên phu trưởng, tên nàng chữ Nguyệt. Chúng tin thôn làng lân cận bọn cướp đốt phá, vì lẽ đó mà ..."

 

Hồ lão đại cũng chẳng tránh khỏi nỗi lo âu cho gia quyến , cho thê tử và hài tử. Nếu thoát khỏi chiến trường khốc liệt mà hồi hương chẳng thấy một bóng , e rằng cũng chẳng nữa.

 

Kiều Triều bệnh liệt giường hai ngày liền, gương mặt gầy hốc hác trông thấy. Song nhờ thể vốn dĩ cường tráng nên dần hồi phục. Tuy , tinh thần vẫn lấy , cả trở nên tiều tụy, héo hon như cành cây khô héo.

 

 

Loading...