Mùa đông , hài tử và lão nhân dễ qua đời, đặc biệt là nếu bệnh, đại phu, dược liệu. Kiều gia tuy chút thuốc men, song nếu dùng đúng bệnh thì cũng chẳng nên trò trống gì.
Kiều Trần thị vuốt ve đầu Tiểu A Sơ, lòng thầm lo lắng liệu bà còn đủ thời gian để chứng kiến tôn tử lớn lên. Bà cần soi gương cũng tóc bạc trắng, và Kiều Đại Sơn cũng , tóc ông sớm bạc hết. Gần đây, lưng ông đau nhức vô cùng, nhưng chỉ Kiều Trần thị điều đó, vì Kiều Đại Sơn dám với ai, sợ thêm lo lắng.
Điều trọng yếu là những khác trong nhà vẫn bình an, chúng cố gắng chịu đựng thêm chút nữa cũng chẳng hề gì.
Chân Nguyệt lúc đang ngoài lều, cảm nhận cái lạnh buốt của gió, mắt xa xăm về phía chân trời...
"Đại tẩu, ngoài lạnh lắm, trong sưởi ấm ," Mạn Châu gọi từ trong lều.
Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ đoán thôi. ngửi thấy trong khí mùi nước."
Chân Nguyệt hít một thật sâu : "Mọi cảm nhận ? Gió mang theo nước. Ta cảm giác nước ở đây."
Kiều Nhị bước ngoài, lập tức cảm nhận gió lạnh buốt thổi , nhưng nước thì chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy lạnh thấu xương. "Đại... đại tẩu, chúng trong thôi. Lạnh quá, chịu nổi nữa."
Kiều Nhị run cầm cập, răng đập vì lạnh. Hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, còn chiếc áo dày nhường cho Tiền thị, bởi nàng đang mang thai.
Những khác cũng chẳng cảm nhận nước như Chân Nguyệt, nàng bèn tiến đến bên giếng khơi để dò xét. Mặt nước giếng khẽ lay động, tựa hồ dâng lên đôi chút. Chân Nguyệt về phía xa, trời âm u mờ mịt, chẳng thể thấu, song nàng linh cảm rằng nơi xa xôi , mưa đang trút, khiến mạch nước ngầm trong giếng dâng cao.
Mèo Dịch Truyện
Chân Nguyệt trở về lều, bảo : "Ta đoán trời sắp mưa, lẽ là đêm nay, hoặc chậm nhất cũng sáng mai."
Mọi ánh mắt tức thì đổ dồn về phía nàng: "Thiệt tình sắp mưa ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-506.html.]
Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ là phỏng đoán mà thôi. ngửi trong khí phảng phất nước."
Đám cố sức hít hà, song vẫn chẳng mảy may cảm nhận điều chi. "Sao chúng chẳng ngửi thấy gì ?"
Kiều Đại Sơn vốn là một lão nông lão luyện kinh nghiệm, bước tới sờ thử lớp bùn đất, nhận biến chuyển nhỏ. "Nương tử lão đại quả sai, trời sắp mưa ."
Cả hai đều cùng chung nhận định, khiến cả nhà bắt đầu nhen nhóm niềm hân hoan. Nếu mưa thực sự giáng xuống, cuộc sống của họ ắt sẽ dễ thở hơn muôn phần.
Song, vẫn còn vô vàn nỗi lo toan đeo đẳng. Trời lạnh lẽo như , nếu mưa trút xuống, há chẳng càng rét buốt hơn ? Và nếu gieo trồng, liệu cây cối trụ vững chăng?
Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ lòng, dặn dò : "Đêm nay hãy cẩn trọng đôi chút, e rằng lều sẽ dột nếu trời đổ mưa lớn."
Kiều Trần thị gật đầu tán thành: "Chúng nên sửa soạn lều cho thật kỹ ngay lúc , nếu để lều dột mà trời giá rét như , cả nhà sẽ ướt sũng, ắt sinh bệnh tật khôn lường."
Mạn Châu lên tiếng: "Thiếp định về nhà báo cho phụ mẫu một tiếng."
Kiều Tam liền : "Cứ để . Nàng cứ ở nhà, bên ngoài lạnh buốt vô cùng."
"Được."
Cả nhà bắt đầu tất bật, lo sửa sang lều trại, đề phòng mưa dột. Mọi lu vại đều đặt ngoài hiên để hứng nước mưa, ngõ hầu thêm nước dùng .
Đến nhá nhem tối, gió bắt đầu thổi vù vù, tựa hồ báo hiệu một cơn giông bão sắp sửa kéo đến. Đám quây quần sát bên , đống lửa trong lều gió thổi bùng, ánh lửa nhấp nháy thôi.