Sau khi Kiều Triều tắm rửa xong và trở phòng. Chân Nguyệt chìm giấc ngủ, cũng xuống bên cạnh nàng mà nghỉ ngơi. Không bao lâu , thấy tiếng của tiểu nhi, liền giật tỉnh giấc.
Chân Nguyệt cũng tỉnh tỉnh mê mê, mắt vẫn nhắm, tay nhẹ nhàng vỗ về tiểu nhi để dỗ.
tiểu nhi vẫn ngừng. Kiều Triều lo lắng lay khẽ Chân Nguyệt: “Hài tử mãi dứt, nàng nên thức dậy xem xét tiểu nhi điều chi bất chăng?”
Chân Nguyệt khẽ chau mày, đưa tay khẽ vỗ vai : “Ngươi bế tiểu nhi lên, xem tiểu nhi ướt tã chăng.”
Kiều Triều kinh ngạc khôn xiết.
Cuối cùng, bế tiểu A Sơ lên và thử chạm m.ô.n.g nhi tử, phát hiện tã ướt sũng.
Khi đó, Kiều Triều chợt nảy ý thoái thác, nhưng cố nén xuống: "Hài tử ướt tã , giờ đây?"
Chân Nguyệt uể oải đáp lời: "Thì cứ tã lót chứ , trong ngăn tủ sẵn đó."
Kiều Triều ngỡ ngàng đẩy đứa bé về phía Chân Nguyệt: "Ta... nào ! Hơn nữa, thể tã cho tiểu nhi chứ?"
Lúc , Chân Nguyệt mở mắt , thở dài: "Chưa thì học! Huynh lắm lời , đây rõ ràng là con của mà!"
Chân Nguyệt dậy, từ trong ngăn tủ lấy tã lót. Kiều Trần thị, tiếng của tiểu A Sơ, liền vội vã gõ cửa: "Có chuyện gì thế? Cháu đích tôn nhà ?"
Kiều Triều vội vàng mở cửa: "Thằng bé ướt tã ."
Kiều Trần thị bước : "Ướt tã thì thôi chứ ."
Bà nhận tã từ tay Chân Nguyệt, bắt đầu cho tiểu A Sơ.
Chân Nguyệt sang Kiều Triều, hất cằm hiệu: "Huynh đây mà học."
Kiều Triều thầm nghĩ: ... Sao là ?
Chẳng mấy chốc, tã xong. Tiểu A Sơ nín bặt, hàng lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt, trông thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-50.html.]
Kiều Trần thị bế ẵm dỗ dành thêm một lát, tiểu nhi dần chìm giấc mộng. Chân Nguyệt và Kiều Triều cũng tranh thủ chợp mắt, còn Kiều Trần thị trở về phòng .
Tuy nhiên, chỉ một canh giờ, tiếng của tiểu A Sơ vang lên. Chân Nguyệt mệt mỏi đẩy Kiều Triều dậy.
Trước đó, khi Chân Nguyệt còn đang trong cữ, phần lớn việc chăm sóc tiểu nhi là do Kiều Trần thị lo liệu, Chân Nguyệt chỉ việc thức dậy cho hài tử b.ú sữa.
Giờ đây, Kiều Triều giúp nàng chăm sóc bé, nhưng rõ ràng vẫn còn bỡ ngỡ với việc .
Kiều Triều tỉnh giấc, ôm tiểu A Sơ lên, thăm dò kiểm tra xem bé ướt tã , nhưng tã vẫn khô ráo. Hắn cố dỗ bé theo cách mà Kiều Trần thị đó, nhưng tiểu nhi vẫn mãi dứt.
Kiều Trần thị thấy động tĩnh bước phòng: "Lại chuyện gì thế?"
Mèo Dịch Truyện
Kiều Triều trả lời: "Hài tử vẫn mãi thôi."
Kiều Trần thị bế ẵm tiểu nhi dỗ dành một hồi : "Có lẽ là đói bụng." Sau đó, bà sang lay nhẹ Chân Nguyệt: "Chân thị, mau dậy cho hài tử b.ú ."
Kiều Triều thế liền vội mặt nơi khác.
Chân Nguyệt chỉ thể mơ màng dậy cho bé bú. Sau khi tiểu nhi b.ú xong, cuối cùng cũng nín bặt, đến bây giờ cả Chân Nguyệt và Kiều Triều mới thể tiếp tục an giấc.
Kiều Trần thị cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Một mụn hài nhi mà khiến ba trong nhà bận tâm thức giấc như thế.
Thực , chỉ ba chịu ảnh hưởng, vì bên Tiền thị và Kiều Nhị cũng thấy tiếng của tiểu A Sơ. vì thức dậy, hai kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng chìm giấc ngủ.
Cả nhà lúc , chỉ ba tiểu nhi là say giấc nồng như hề chuyện gì.
Ngày hôm , ánh dương lên cao, giường của Chân Nguyệt và Kiều Triều mới tiếng động. Tiểu A Sơ thì vẫn say giấc nồng. Cả Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng ngáp dài, với vẻ mệt mỏi rã rời.
Từ ánh mắt của đối phương, cả hai đều thấu hiểu nỗi kiệt sức bao đêm thức trắng chăm sóc hài nhi.
Cả hai sang tiểu A Sơ với vẻ mặt bất đắc dĩ. "Chăm sóc hài tử quả thực vất vả bao!" cả hai thầm nghĩ.
Trong những ngày tiếp theo, cả hai liên tục đánh thức giữa đêm khuya vì tiểu A Sơ hoặc ướt tã, hoặc đói bụng, hoặc cảm thấy bất an. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tinh thần cả hai uể oải rã rời, hệt như những đóa hoa tàn úa.