Một hôm, Tiểu A Sơ chơi đùa cùng mấy hài tử khác ngoài sân. Trong nhóm một hài nữ tên Mưa Nhỏ, ăn mặc rách rưới, chân trần, mặt mũi còn lấm lem bùn đất.
Một hài tử : "Mưa Nhỏ, ngươi bẩn quá, đừng chơi với chúng ."
Nghe , Mưa Nhỏ òa : "Ta chỉ chơi cùng, , thể bất cứ việc gì mà!"
Một đứa khác thêm: "Nương ngươi nhanh sẽ cần ngươi nữa, ngươi mau về nương . Nương bảo, nương ngươi chắc sắp bỏ ngươi mà . Hài tử nương thật đáng thương."
Tiểu Niên tỏ tường gia cảnh nhà Mưa Nhỏ, mơ hồ hỏi: "Nương Mưa Nhỏ vì cần Mưa Nhỏ?"
Tiểu Hoa đáp: "Phụ của Mưa Nhỏ chinh chiến nơi sa trường, đều phụ nó tử trận. Nương Mưa Nhỏ chắc sắp tái giá ."
Nghe thế, Mưa Nhỏ lớn hơn, chạy về nhà: "Oa oa oa, nương! Con nương! Nương đừng rời !"
Tiểu A Sơ cái hiểu cái , chỉ phụ Mưa Nhỏ đánh giặc, mẫu Mưa Nhỏ sống cùng Mưa Nhỏ. Tiểu A Sơ bỗng nghĩ đến việc phụ nó cũng đánh giặc. Liệu nương nó cũng sẽ bỏ rơi nó giống Mưa Nhỏ ?
Mèo Dịch Truyện
Suy nghĩ nó hoảng sợ, liền òa lớn chạy về nhà gào lên: "Nương! Con nương! Ô ô ô, nương!"
Khi thấy Chân Nguyệt, Tiểu A Sơ càng dữ hơn: "Nương cần con nữa ! Oa oa oa!" Nước mắt, nước mũi tèm lem, mặt mũi lấm lem, khiến Kiều Trần thị vội vàng chạy .
"Ai da! Sao dữ ?"
Tiểu A Sơ chỉ to: "Con nương! Con nương! Ô ô ô!"
Chân Nguyệt lúc nhà, nàng Háo Tử Sơn để xem còn tùng lam thụ nào sống sót . Nàng đem một ít tùng lam còn sót về nhà để bào chế thuốc. Vừa về đến cửa, nàng tiếng thét của Tiểu A Sơ vang vọng khắp phủ.
Chân Nguyệt bước , hỏi: "Có chuyện gì thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-437.html.]
Tiểu A Sơ thấy nương, liền từ lòng Kiều Trần thị vọt , chạy đến ôm chặt lấy chân Chân Nguyệt, : "Ô ô ô, con nương! Ô ô ô, nương!"
Chân Nguyệt tưởng rằng đứa trẻ nhận lầm, xuống và hỏi: "Con sai ?"
Tiểu A Sơ sai ở , chỉ lặp : "."
Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Sao con lớn ? Có chuyện gì?"
Kiều Trần thị cũng rõ, liền hỏi Tiểu Hoa. Tiểu nha đầu giải thích: "Bọn trẻ mẫu của Mưa Nhỏ cần Mưa Nhỏ nữa, thế là sợ quá nên ."
Kiều Trần thị thở dài: "Mẫu của Mưa Nhỏ là Thẩm thị, phu quân trưng binh. Trong nhà giờ chỉ còn Thẩm thị và Mưa Nhỏ, mà Mưa Nhỏ là nữ nhi. Dân làng đều đồn đại phu quân Thẩm thị lẽ còn, về nhà cửa cũng sẽ tiêu tan, Thẩm thị sẽ còn cách nào khác ngoài tái giá. Chắc thằng bé chuyện đó nên hoảng sợ."
Nói xong, Kiều Trần thị kìm giọt lệ, đoạn nghĩ đến cảnh nhà cũng thế. Kiều Đại cũng lính, sinh tử rõ .
Chân Nguyệt: "Nó nhỏ như mà những chuyện ?"
Kiều Trần Thị thở dài: "Trước đây, nhi tử thể học những lời Tiền thị , e là do thường buông lời nên nó lọt tai. Lỗi là ở ."
Trước đây, Tiểu A Sơ thường ngủ cùng bà nội. Thỉnh thoảng, bà và Kiều Đại Sơn vẫn thường bàn về chuyện Kiều Đại đánh giặc nơi sa trường. Chắc hẳn Tiểu A Sơ nhiều nên dần hiểu sự tình.
Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ lòng, dịu dàng lau những giọt lệ cho bé, : "Đừng , đừng nữa. Phụ con là một hùng, nhất định sẽ trở về. Cả mẫu con cũng sẽ bao giờ bỏ rơi con ."
"Đừng nữa, nếu cứ mãi, con sẽ trở thành một tiểu mèo dơ lem luốc, mẫu sẽ thể ôm con ."
Tiểu A Sơ thút thít, vội vàng dụi mắt: "Không nữa, con nương."