Phương thị định thần , vội vàng phân trần: "Ta thực sự đánh Trịnh nương tử! Ta đến đây là vì phu quân , cùng với Lý đại thúc và Canh đại thúc. Bọn họ đều đổ bệnh khi theo Kiều Nhị tìm nguồn nước. Nếu chẳng Kiều Nhị, bọn họ thể mắc chứng bệnh ?"
Bấy giờ, cổng Kiều gia tụ tập ít thôn dân. Phương thị thấy thế, liền bộ sụt sùi, hốc mắt đỏ hoe, bi ai cất lời: "Trong nhà lương thực cạn kiệt, phu quân đang bạo bệnh, cần tịnh dưỡng. Nay chỉ còn cùng các hài tử thơ dại, để qua ngày đoạn tháng đây!"
Phương thị hai hài tử. Trước , ngoài phu quân nàng còn một , song đó triều đình trưng binh nơi biên cương. Trước đó nữa, cha chồng nàng cũng theo đợt trưng binh đầu tiên, nhưng mãi tin tức. Giờ đây, chỉ còn nàng cùng các hài tử nương tựa lẫn .
Nghe Phương thị kể lể, đám xung quanh cũng động lòng trắc ẩn, bởi lẽ quả thực ai nấy đều đang lâm cảnh khốn khó.
Tiền thị giận dữ quát lớn: "Kiều Nhị nhà hảo tâm dẫn các ngươi tìm nguồn nước, các ngươi tự ý uống thứ nước lã mà đổ bệnh, nay còn dám đến đổ vấy tội lên đầu Kiều gia , ngươi là ý gì?"
Dứt lời, Tiền thị bất ngờ ngã vật xuống đất, ôm bụng la lên: "Trời ơi đất hỡi! Ta đau bụng quá đỗi, đau đến c.h.ế.t mất thôi! Kiều Nhị ơi, cứu ! Hài tử trong bụng Phương thị chọc tức đến nỗi sắp trụ nổi ! Mau tìm đại phu, cứu mạng !"
Tiền thị tiếp tục than ngừng: "Cứu mạng! Cứu mạng! Phương thị bức c.h.ế.t ! Mau báo quan, báo quan ngay lập tức!"
Tiền thị vật đất rên rỉ, nhưng thỉnh thoảng lén liếc mắt phía . Thấy Chân Nguyệt lén lút giơ ngón cái hiệu rằng cứ tiếp tục diễn, nàng liền càng than thảm thiết hơn.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-434.html.]
lúc đó, bà Trịnh vội vã chạy đến. Vừa thấy cảnh tượng tức phụ nhà vật mặt đất, bà liền lầm tưởng rằng tức phụ nhà quả thực đánh đập. Hơn nữa, còn thấy Tiền thị cũng ôm bụng rên rỉ, bà cho rằng Tiền thị đánh thẳng bụng. Không thể kìm nén lửa giận sục sôi, bà Trịnh xông thẳng đến, giáng cho Phương thị một cái tát trời giáng, khiến nàng ngã nhào xuống đất. Chưa dừng , bà lao ẩu đả một cách đơn phương, miệng ngừng mắng chửi thậm tệ: "Đồ nữ nhân đê tiện, dám bắt nạt nhà nam nhân che chở ư?!"
"Đồ nữ nhân hèn mạt, dám đến nhà giở trò ăn vạ! là thứ tiện nhân!" Bà chửi rủa, ngừng nhổ nước bọt mặt Phương thị.
Phương thị đánh bất ngờ, thể ngã nhào nhưng vẫn điên cuồng gào thét phản kháng. Đám xung quanh sững sờ trong chốc lát, nhanh chóng xông can ngăn, tách hai nữ nhân .
"Có chuyện gì thì bình tĩnh mà , chớ nên động thủ!"
"Trưởng thôn Kiều Phong tới!"
Kiều Phong đến chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn, ông lắc đầu ngao ngán, liền lệnh mau tách hai nữ nhân . Bà Trịnh vẫn còn tức giận, dù kéo xa vẫn quên nhổ nước bọt phỉ báng về phía Phương thị: "Đồ tiện tỳ hèn hạ, cẩn thận mà rớt xuống mười tám tầng địa ngục đấy!"
Tiền thị sức "chiến đấu" của bà Trịnh cho kinh hãi đến ngây , những lời mắng chửi thô tục liên tiếp vang lên, khiến trong lòng nàng vô cùng sảng khoái. Nàng còn lén liếc Mạn Châu đang trợn mắt há mồm kinh ngạc phía , ghé tai khẽ: "Tam , hãy xem đó mà học hỏi! Sau chúng cùng phối hợp mà đánh !"
Tiền thị cũng học thói ăn vạ từ Chân Nguyệt thuở . Thuở , đại tẩu từng dùng hạ sách để đối phó với Mã thị khi đang mang thai. Nhớ chuyện Mã thị, Tiền thị cũng thầm suy ngẫm về tình cảnh hiện thời của nhà Lâm Thạch. Bọn họ từng định trốn tránh binh dịch, song rốt cuộc Lâm Thạch vẫn bắt lính, đành để Mã thị cùng hài nhi bé bỏng ở nhà.