Chân Nguyệt bắt đầu nhào bột, một lúc thì gọi Kiều Triều đến thế chỗ, còn nàng bên bếp canh lửa.
Bên , Trịnh nương tử phơi phóng y phục tươm tất, cũng tới giúp đỡ. Chân Nguyệt chủ yếu mì sợi, cho thêm dầu chảo chiên sơ qua cho chín tới. Bột trộn cùng muối để tiện bảo quản lâu ngày, dù khi dùng sẽ dễ khát nước.
Sau khi chế biến xong một mẻ mì, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều nếm thử: "Thế nào?"
Kiều Triều gật đầu: "Cũng tạm ."
Chân Nguyệt : "Huynh thể mang theo dùng dọc đường."
"Trước ngày , sẽ thêm vài cái bánh ngô nữa để mang theo. Bánh thể hầm trong nước cho mềm , hoặc trực tiếp dùng cũng chẳng ."
Kiều Triều đáp: "Vâng, rõ."
Liên tiếp mấy ngày đó, Tiểu A Sơ đều buộc ngủ cùng Kiều Trần thị, còn Kiều Triều thì mỗi nài nỉ Chân Nguyệt ban cho chút "thưởng công." Chân Nguyệt chỉ cần thấy chuẩn một chậu nước ấm mang phòng, nàng liền rõ tâm tư của .
Rồi cái ngày Kiều Triều lên đường cũng tới. Chân Nguyệt chuẩn cho một cái bọc lớn, chủ yếu đựng y phục và lương khô. Nàng định đưa thêm chút ngân lượng, nhưng Kiều Triều từ chối: "Ta nào cần đến, trong quân ngũ sẽ bổng lộc hàng tháng." Chàng chẳng nhắc gì tới việc, nếu lâm trận sa trường, thể đoạt chiến lợi phẩm từ tay địch quân.
Cuối cùng, Kiều Triều chỉ cầm theo hai lượng bạc.
Cả gia đình tiễn đến tận cổng thôn. Không chỉ Kiều Triều, mà còn nhiều tráng đinh khác cũng nhập ngũ. Hồ lão đại nhà Hồ gia cũng trưng binh, đó phụ của tòng quân, nhưng đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Hồ bà bà rưng rưng lệ, dặn dò: "Con hãy cố sức kề cận Kiều lão đại, hai con cùng quê, cần nương tựa lẫn ."
Hồ lão đại quệt ngang mặt, gật đầu: "Con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-428.html.]
Bên , Kiều Trần thị cũng chẳng ngừng nức nở. Kiều Triều lượt ôm lấy Kiều Nhị và Kiều Tam, cuối cùng ôm siết lấy Chân Nguyệt. Chân Nguyệt cũng chẳng kìm lòng, đôi mắt ửng đỏ.
Kiều Triều nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng bằng ngón cái, kề trán chạm khẽ trán nàng, thì thầm: "Ta nhất định sẽ về."
Tiểu A Sơ còn thơ dại, tường tận cha nơi , chỉ bên cạnh, níu ống quần Chân Nguyệt, ngơ ngác trông theo bóng cha dần khuất.
Kiều Triều thụp xuống, xoa đầu Tiểu A Sơ, một cái ôm cuối cùng dành cho Chân Nguyệt, lưng cất bước.
Hồ lão đại vội vã cáo biệt gia đình, sải bước đuổi theo Kiều Triều. Phía , Lư thị — thê tử của Hồ lão đại — chân mềm nhũn, ngã khụy xuống đất, nức nở: "Hồ lão đại! Ô oa ô oa!"
Hồ lão phu nhân ôm lấy đại tức phụ cùng nức nở. Kiều Trần thị tựa Kiều Đại Sơn mà nấc, Tiền thị một bên chống nạnh, cũng lén lút lau giọt lệ. Kiều Nhị ôm lấy nàng, đầu lau khóe mắt .
Không chỉ Kiều gia và Hồ gia, mà nhiều nhà khác trong thôn cũng rơi cảnh bi thương, tiễn lên đường.
Không lâu , khí trong thôn trở nên tĩnh mịch, song sự tĩnh mịch ẩn chứa bao bất an. Trời vẫn mưa, còn hậu quả của nạn châu chấu hiện hữu rành rành mắt.
Kiều Nhị khi trở về từ huyện thành, thấy lượng khất cái ngày càng tăng. Khi về đến phủ, báo tin với cả nhà.
Mèo Dịch Truyện
Chân Nguyệt dặn: "Về chớ lên huyện thành nữa, cứ ở nhà mới là thượng sách."
Kiều Đại Sơn lo lắng hỏi: "Thê tử lão đại, còn hoa màu thì ?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Tạm thời đừng gieo trồng gì nữa." Không nước, hoa màu nào sống nổi đây? Giếng trong nhà họ vẫn còn nước, nhưng chỉ đủ cho mảnh đất nhỏ trồng rau phía nhà và một ít dưa hấu trong sân.