Kiều Nhị vội vàng xua tay: “Không, ! Đại ca như bây giờ thật quá ! Đại tẩu chí , đại ca cao lớn hơn Lâm Thạch gấp bội, đương nhiên lợi hại hơn hẳn .”
Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cũng gật gù tán đồng. Ba đứa nhỏ thì thấu hiểu tường tận chuyện, nhưng chúng đều nghĩ rằng hiện tại đại cữu cữu đại bá phụ đều lợi hại bụng nữa.
Hơn nữa, mợ cả đại bá mẫu cũng còn mắng các nàng là kẻ vô dụng như thuở nữa, mà mỗi ngày các nàng đều ăn no đủ.
Nói tóm , trong mắt bọn nhỏ, đại cữu cữu và mợ cả bây giờ đều cực kỳ .
Kiều Triều những lời Chân Nguyệt thốt thì đầu nàng, lòng dâng lên một cỗ kinh ngạc. Hắn ngờ nàng biện hộ cho , thậm chí còn chẳng cần y nhọc công nghĩ cách bào chữa cho sự đổi của bản .
Lúc , Tiền thị thở hồng hộc về khi đuổi kịp Mã thị, buột miệng : “Thứ , đại tẩu, đuổi kịp Mã thị để đánh cho hả giận.”
Chân Nguyệt chỉ khẽ nhạt: “Không , cứ chờ dịp báo thù cũng muộn.”
Tiền thị cũng gật đầu tán thành: “Người .”
Chân Nguyệt liếc về phía Kiều Triều: “Vào đây, lời hỏi .”
Kiều Triều liền ngoan ngoãn bước trong. Những còn chứng kiến cảnh , liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng: “Hóa vẫn y như thuở , vẫn một lòng theo lời đại tẩu như cũ.”
"Huynh tay với Lâm Tiểu Hổ khi nào?" Chân Nguyệt hỏi.
Kiều Triều đáp: "Lúc bắt cá, gặp ở chân núi, thấy , tiện tay dạy cho tiểu tử một bài học. Yên tâm, ai thấy cả."
Chân Nguyệt thoáng ngạc nhiên: "Chẳng ngờ còn cẩn trọng che giấu đến thế."
Kiều Triều thấy nàng bất ngờ, liền hỏi : "Chẳng lẽ như ?" Ý là thù thì trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-42.html.]
Chân Nguyệt gật đầu: "Rất , nhưng nghĩ nên thẳng tay hơn chút nữa. Phải khiến dám tới chọc ghẹo chúng , cũng chẳng dám bắt nạt Tiểu Hoa cùng các nữa."
Kiều Triều: ...Thì là nàng chê tay còn nhẹ.
Chân Nguyệt tiếp tục: "Nếu chẳng tay, đợi khỏe , tự xử trí. Phải khiến quen dần, đừng tưởng chuyện hại nhà chúng mà sẽ dễ dàng bỏ qua. Dù rõ ai giúp chúng báo thù đó, vẫn tự tay xử trí mới hả ."
Kiều Triều ngạc nhiên: "Nàng... còn toan tay nữa ?"
Chân Nguyệt xuống giường, tiếp tục dùng bữa: "Đương nhiên là tay . Không chỉ Lâm Tiểu Hổ, ngay cả Mã thị cũng đừng hòng thoát." Nàng sang nhắc nhở: "Huynh dùng bữa xong, hãy tới đây bế hài tử giúp ."
Kiều Triều hài tử đang cạnh bên, thầm cảm thấy đứa trẻ trông còn xí như thuở mới chào đời nữa.
Mèo Dịch Truyện
Sau khi cơm nước xong, Chân Nguyệt cho hài tử bú, nghỉ ngơi. Nàng cảm nhận dị năng của dường như đang dần phục hồi, dẫu so với kiếp vẫn còn yếu ớt, song chắc chắn cũng đủ để dùng việc gieo trồng.
Còn về hài tử, Kiều Triều bắt đầu cẩn thận bế ẵm tiểu nhi.
Từ lúc đứa trẻ đời, ít khi chăm sóc, chủ yếu chỉ qua loa, phó mặc Kiều Trần thị lo liệu.
Hôm nay, mới đích chăm sóc con, bởi Kiều Trần thị ngoài dò la tin tức về sữa bò, sữa dê theo lời Chân Nguyệt dặn dò.
Tiền thị và Kiều Nhị cũng hề ý tới giúp, bởi Kiều Triều còn ở nhà, mà đứa trẻ chẳng cốt nhục của họ. Hơn nữa, Chân Nguyệt giao phó cho Kiều Triều.
Đứa trẻ , chỉ một lát ngáp và chìm giấc ngủ. Kiều Triều nhẹ nhàng đặt bé cạnh Chân Nguyệt, hô hấp thật cẩn trọng, e rằng sẽ đánh thức cả hai con nàng.
Sau khi sắp xếp xong, Kiều Triều chợt nhớ rằng: tiểu nhi vẫn đặt tên. Hắn bắt đầu suy tư, bởi đây là cốt nhục đầu lòng của trong cả hai kiếp, nên cái tên ắt đặt thật kỹ lưỡng.