Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:32:49
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Y sư giải thích: "Nạn châu chấu càn quét hết thảy lương thực, nhiều loại dược liệu cũng phá hoại, thành thử dược liệu đắt đỏ vô chừng."

 

Lưu thẩm vội vã nhà lấy bạc. Y sư rời , bà liền bật nức nở: "Trời ơi! Phải đây! Trong nhà vốn chẳng còn bao nhiêu lương thực, nay thuốc thang đắt đỏ đến thế !"

 

Quần chúng an ủi: "Nhanh sắc thuốc cho Trần đại thúc thôi! Chẳng còn cách nào khác, giờ đây vạn vật đều đắt đỏ."

 

Mèo Dịch Truyện

"Chính , lương thực giờ đội giá lên tới trăm văn một cân. Hỡi ôi!"

 

"Chỉ mong triều đình sớm phái đến cứu tế."

 

Vài kẻ lộ rõ vẻ bất mãn. Kiều Triều thấy chẳng còn gì để ngóng, bèn cáo từ mà . Dạo chỉ riêng Trần đại thúc trúng nắng, lẽ cần nhắc nhở nhà cẩn trọng hơn.

 

Về đến tư gia, Kiều Triều thuật sự việc cho Chân Nguyệt . Chân Nguyệt nghĩ bụng, tiết trời hôm nay oi bức đến lạ, trong nhà vẫn còn chút đậu xanh, nàng bèn dặn dò: "Ngày mai nấu chè đậu xanh cho cả nhà dùng, đoạn hạ xuống giếng khơi mát."

 

Kiều Triều : "Hình như trong nhà còn nhiều đường mật?"

 

Chân Nguyệt đáp: "Không , thêm đường cũng , uống ắt thanh nhiệt ."

 

"Đành ."

 

Chân Nguyệt tiếp lời: "Nếu thể, còn mua thêm chút dược liệu dự trữ. Cái nóng oi ả e rằng còn kéo dài thêm nữa." Nàng lo sợ trong gia đình gặp bất trắc, bởi luôn ưa tích trữ thứ, hễ thiếu thốn thứ gì là chuẩn sẵn để lòng yên hơn.

 

trúng nắng ít, hiệu thuốc cũng trở nên tấp nập. Khi Kiều Triều mua thuốc, cũng chỉ mua vỏn vẹn hai thang, đành cam chịu vì chẳng còn cách nào khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-416.html.]

Kiều Triều để ý thấy ăn mày trong huyện thành cũng gia tăng đáng kể. Thậm chí còn trông thấy một kẻ ăn xin mặc y phục rách rưới co ro nơi góc đường, muỗi vo ve bu kín. Chẳng rõ là đang ngủ say lìa đời.

 

Kiều Triều chăm chú hồi lâu, thấy kẻ khẽ động tay, xua lũ muỗi bay tán loạn, nhưng chỉ chốc lát , chúng bu kín lấy thể gã ăn mày.

 

Biết quy tiên là may mắn lắm , Kiều Triều liền xoay , phóng tầm mắt khắp nơi, cảm nhận khí bốn bề đổi khác. Trên đường, ai nấy đều vội vã ngược xuôi, chẳng còn cảnh dân tụ tập trò chuyện đùa giỡn như xưa.

 

Trà lâu đìu hiu, hiếm khách ghé thăm. Bách tính ai nấy đều bận rộn mưu sinh, nào còn kẻ nào rỗi mà đến lâu đàm đạo phiếm sự, nhâm nhi chén nữa.

 

Hắn cũng tiện đường mang tranh bán, song vì tình hình loạn lạc hiện tại mà giá tranh sụt giảm thảm hại, từ chỗ thể bán mười bảy, mười tám lượng, thậm chí hơn hai mươi lượng bạc, nay chỉ còn mười một, mười hai lượng mà thôi.

 

Chủ quán thở dài: "Giờ đây chỉ giá đó thôi. Tình cảnh hiện tại, ai còn tâm tư thưởng ngoạn tranh họa nữa chứ?"

 

Kiều Triều dò hỏi thêm chốc lát: "Vậy các địa phương khác gặp tai ương thì ?"

 

Chủ quán đáp: "Các địa phương khác năm nay cũng khốn khó vô cùng, biên cảnh còn chẳng rõ . Nghe năm nay tăng thuế nặng lắm, nhưng vì nơi chúng gặp tai họa, thế nên ắt sẽ miễn thuế."

 

Kiều Triều nhất thời cũng chẳng năng , thuế khóa tăng cao ắt hẳn là chuyện chẳng , nhưng nếu nơi họ gặp tai ương mà còn giảm hoặc miễn thuế má, thì Hoàng đế vẫn xem là lương tâm.

 

Điều Kiều Triều hề chính là, nơi họ thể miễn thu thuế má là do Kim Loan Điện tự vẫn để đổi lấy. Chỉ điều, trăm họ rõ những chuyện , mà cũng chẳng ai dám tùy tiện năng bừa bãi.

 

Khi Kiều Triều từ huyện thành trở về tư gia, vặn trông thấy Chân Nguyệt đang luyện tập cung tiễn nơi sân viện. Trên vách tường treo một tấm ván gỗ cũ từ dụng cụ mà Kiều Đại Sơn chẳng còn dùng đến, Chân Nguyệt chăm chú ngắm bắn.

 

Kiều Triều hề quấy nhiễu nàng, chỉ lặng ngắm . Nàng nghiêm cẩn giương cung, kéo căng dây, dứt khoát buông tay. Mũi tên lao vút, thể trúng đích, chỉ lệch hướng găm vách tường cạnh bên.

 

 

Loading...