Tiền thị , gương mặt chút bối rối, vội vàng hỏi: "Nếu bán hết , nhà chúng ăn thịt cũng chẳng ?" Nàng đến việc sẽ gà ăn khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Chân Nguyệt trấn an: "Cứ để vài con nuôi trong nhà, còn thì bán hết ."
Mọi cứ ngỡ rằng mất mùa suốt nửa năm vì hạn hán là điều tồi tệ nhất .
Dân làng Đại Nam ai nấy cũng đều thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, nhà chỉ ăn một bữa, nếu đói quá thì chỉ đành uống nước cho no .
Biết tin Kiều gia bán sạch súc vật, nhà họ Hồ cũng khỏi lo lắng, bởi lẽ đây vốn là nguồn thu nhập chính của họ, giờ còn nữa thì chẳng trông cậy .
Bà Hồ thở dài thườn thượt: "Cũng chẳng còn cách nào khác. Mọi thứ trong núi đây đều châu chấu ăn sạch hơn phân nửa, rau củ của Kiều gia cũng phá hủy hết. Giờ thể bán rau quả kiếm tiền, mà ngay cả súc vật cũng chẳng gì để ăn. Đến con còn sắp lương thực để duy trì sự sống nữa là."
"Cứ đợi qua thời gian khổ nạn chắc sẽ thôi, nhà Kiều gia thể mãi nuôi súc vật . Khi tai họa qua , việc sẽ . Hơn nữa, nhà chúng cũng hưởng lợi từ Kiều gia nhiều , thế là đủ lắm ."
Hồ lão đại và Hồ lão nhị dẫu , nhưng trong lòng vẫn khỏi lo lắng.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, súc vật trong nhà bán sạch. Chu gia mua nhiều bởi lẽ họ mở tửu lầu. Nạn châu chấu cũng tàn phá ít thôn trang của Chu gia, nên giờ đây thu mua bất cứ thứ gì cũng đều khó khăn.
Thịt heo, gà vịt của Kiều gia đều nổi tiếng là ngon, hầu như bộ bán hết sạch.
Kiều Tam tặng cho Hồ lão đại và Hồ lão nhị mỗi một lượng bạc trắng: "Chư vị vất vả nhiều , khi nuôi súc vật, chúng vẫn mong nhờ giúp đỡ."
Hồ lão đại đáp: "Cảm ơn Kiều Tam , chúng đều hiểu cả mà."
Vì mưa, những cây trồng còn sót đất tuy ít ỏi, nhưng nhà Kiều gia vẫn gánh nước từ sông về tưới, còn tiến hành hun đất một nữa để diệt trừ trứng sâu còn sót .
Kiều Đại Sơn và Kiều Triều mỗi ngày từ sáng sớm sông gánh nước. Trời nóng bức, sắc trời hửng sáng, chẳng bao lâu Kiều Triều mồ hôi ướt đẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-415.html.]
Kiều Đại Sơn lụng một hồi, bóp bóp lưng cánh đồng, : "Nếu cứ thế thì mùa màng e là sẽ chậm trễ."
Không mưa, chẳng đến hoa màu, ngay cả cũng khó mà chịu nổi cái nắng nóng như thiêu như đốt .
Bỗng một tiếng hô lớn vang lên phá tan sự tĩnh lặng: "Trần đại thúc ngất xỉu!" Kiều Triều cùng giật về phía ruộng của Trần đại thúc, thấy vị đang việc thì bỗng ngã quỵ xuống đất.
Mèo Dịch Truyện
Mọi nhanh chóng chạy giúp đỡ, đưa ông đến chỗ râm mát gốc cây, ngừng quạt gió, cho uống nước, còn xoa bóp cho ông .
Không lâu , Trần đại thúc mơ màng tỉnh , nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hề hơn chút nào.
"Mau đưa Trần đại thúc về nhà, mau chóng mời đại phu đến xem bệnh!"
Mọi cùng đưa Trần đại thúc về nhà. Thê tử của ông là Lưu thẩm, thấy trượng phu dân làng khiêng về thì chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ.
Kiều Triều phán đoán: "Chắc hẳn là do cảm nắng mà thành."
Lưu thẩm lo lắng khôn nguôi, hỏi: "Giờ đây?"
Kiều Triều đáp: "Đã mời đại phu , giờ cứ tiếp tục quạt mát cho Trần đại thúc . Ta cũng gì hơn." Dù cũng là đại phu.
Đại phu đến nhanh, chẩn đoán quả nhiên là cảm nắng. Dạo cảm nắng khá nhiều. Vị đại phu đến mang theo thuốc, châm cứu và kê đơn: "Ngày uống ba , ba chén nước sắc thành một chén. Tổng cộng hai trăm văn tiền."
Vị đại phu đưa gói thuốc .
Lưu thẩm xong thì kinh hãi thốt lên: "Hai trăm văn! Sao đắt thế?"