Tiền thị Chân Nguyệt nhắc đến thứ mỹ vị liền ngẩng đầu , nước mắt cũng theo đó mà khô cạn: "Đại tẩu món ngon nào ?"
Chân Nguyệt mỉm : "Chỉ là tương đậu nành thôi. Làm mì vắt ăn kèm với tương, hoặc chỉ cần cho tương trộn đều cũng . Trịnh nương tử, phiền ngươi nấu ít mì."
Mạn Châu chen hỏi: "Có là thứ tương mà phơi ngoài sân ?"
" , chính là thứ đó."
Trịnh nương tử nhanh chóng nhóm lửa nấu mì, trong khi Chân Nguyệt bếp lấy lọ tương đậu nành mà nàng ủ từ .
Khi mì chín tới, Chân Nguyệt xào trứng gà với đậu nành, thêm chút rau thơm. Sau đó, mì vắt trụng chín, cho tô, thêm chút nước canh, một ít tương đậu nành, nước tương và hành thái nhỏ trộn đều.
Chân Nguyệt mời : "Mời nếm thử xem, dùng kèm với món ăn sẽ càng thêm ngon miệng."
Tiền thị mùi thơm ngào ngạt liền chẳng kìm lòng nổi, nàng vội vã lấy một tô mì. Định múc nhiều nhưng e ngại nên bớt đôi chút.
Tiểu A Sơ ở bên ngoài ngửi thấy mùi thơm, liền chân sáo chạy bếp. Nhìn thấy nương và đang ăn món ngon, tiểu hài tử lập tức hớn hở mặt chạy tới: "Ăn!"
Kiều Trần thị bật khi thấy cảnh đó: "Nhi tử quả thực linh lợi, nương món ngon nên chạy tới ngay, cái mũi quả thật thính nhạy vô cùng."
Chân Nguyệt bưng một tô nhỏ cho Tiểu A Sơ, bế nhi tử xuống một bên: "Ngồi ngoan, lát nữa nương sẽ đút cho ăn. Giờ món còn nóng, con ăn hết ."
Tiểu A Sơ gật đầu: "Nóng!"
Chân Nguyệt : "Phải đó, nóng. Để nương nếm thử nhé."
Tiền thị bên thổi nguội bát mì và bắt đầu ăn, cảm nhận hương vị tương đậu nành khiến đôi mắt nàng ánh lên vẻ thích thú: "Ăn ngon thật, đại tẩu tương đậu nành thực sự tuyệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-410.html.]
Mạn Châu cũng gật gù tán thành, thầm nghĩ Tam ca quả sai chút nào, đại tẩu đúng là việc gì cũng tinh thông, chỉ trừ mỗi việc may vá.
Thực chợ cũng bán tương, nhưng đa phần là loại tương trộn với thịt vụn, giá đắt đỏ. Trước đây, Tiền thị từng nếm thử, dù gia cảnh Kiều gia khá giả, họ cũng chẳng mấy bận tâm đến việc mua thịt vụn về tương, vì thường thịt tươi hoặc thịt khô để ăn. Thịt vụn vốn dĩ đáng bận lòng.
Mèo Dịch Truyện
Không ngờ tương ớt Chân Nguyệt tự và bây giờ là tương đậu nành đều ngon tuyệt mỹ, khẩu vị, chẳng hề quá mặn.
Tiểu A Sơ ăn ngon lành, bọn tiểu nha đầu Tiểu Hoa cũng cầm chén ăn ngon lành, chỉ mỗi nhi tử ăn. Tiểu A Sơ mím môi, chực òa thì Chân Nguyệt vội vàng thổi nguội mì đưa cho nhi tử. Lập tức, tiểu hài tử quên khuấy chuyện lóc, háo hức ăn.
Tiểu A Sơ chậm rãi ăn từng đũa mì, miệng nhỏ ngừng xuýt xoa khen ngon.
"Trứng xào cũng ngon, rau xanh cũng ngon," Tiền thị dùng bữa tán thưởng. Nàng đột nhiên nhớ điều gì, bèn hỏi Chân Nguyệt: "Đại tẩu, món tương thể đem bán chăng?"
Chân Nguyệt đáp: "Đương nhiên thể. Hơn nữa, trong nhà vẫn còn ít đậu nành. Chỉ là, đậu nành gieo trồng ngoài đồng châu chấu phá hoại chăng? Nếu ăn sạch, e là năm nay chẳng còn bao nhiêu mà tương."
Tiền thị thở dài thườn thượt: "Muốn mưu sinh thật là chật vật bao!"
Vừa vặn lúc , các chư vị nam nhân trong nhà cũng trở về. Nhìn thấy đang dùng bữa ngon miệng trong bếp, Kiều Nhị bèn hỏi: "Mọi đang dùng món gì mà trông vẻ ngon lành đến ?"
Tiền thị hớn hở đáp lời: "Là mì trộn tương đậu nành đó. Đại tẩu tự tay chế biến tương đậu nành, hương vị thơm ngon vô cùng."
Kiều Nhị , vỗ tay xoa xoa mà rằng: "Tương chế biến tuyệt hảo đến ? Còn dư chăng? Ta cũng nếm thử."
Trịnh nương tử liền đáp: "Đương nhiên còn. Nếu chư vị còn cảm thấy đủ, sẽ lập tức nấu bổ sung thêm."
Chân Nguyệt mì còn , ước chừng đủ cho các nam nhân dùng bữa, liền căn dặn: "Hãy thêm một ít nữa , e rằng chừng chẳng đủ cho họ no bụng ."
"Vâng."