Kiều Triều xuống, thở dài thườn thượt, nhấp một ngụm nước buồn bã than: "Ta thật thể nào thấu hiểu nổi hành động của những kẻ !"
Chân Nguyệt trầm ngâm: "Thiên hạ tất bật đều vì lợi, thiên hạ xôn xao cũng chỉ bởi lợi mà thôi."
Kiều Triều nàng chằm chằm, kinh ngạc hỏi: "Nàng sách ở mà câu ?"
Chân Nguyệt mỉm đáp: "Ta ngoài phố phường."
Kiều Triều gật gù, chẳng chút hoài nghi, cảm thán: "Câu quả sai."
Mèo Dịch Truyện
lúc đó, Tiểu A Sơ từ ngoài chạy ào , giơ tay lên la lớn: "Nương, con tiểu!"
Chân Nguyệt thấy tiểu nhi tử lấm lem bùn đất, trong lòng nàng khẽ dâng lên chút ý ghét bỏ, bèn bảo: "Kiều Triều, giúp nó ."
Kiều Triều liền nhanh chóng ôm lấy Tiểu A Sơ ngoài. Khi , còn vẻ oán giận, chỉ ôm chặt lấy Chân Nguyệt, khẽ tựa nàng mà thốt: "Nàng chí , chúng quả thực chẳng gì."
Chàng nghĩ, chỉ cần bảo vệ gia đình, cho Tiểu A Sơ vui vẻ chạy nhảy trong sân, là điều may mắn lắm . Chàng còn là một hoàng đế, chỉ là một bình dân, một nông phu, việc lớn của thiên hạ còn liên quan đến nữa. Điều duy nhất cần lo liệu, chỉ là mái ấm nhỏ của mà thôi.
Ngoài thôn Đại Nam, các thôn làng khác cũng tin về nạn châu chấu ở châu Trì Định. Một lạc quan cho rằng châu chấu sẽ kéo đến phủ An Bình, nhưng các bô lão trong thôn chẳng tin lời . Họ từng trải qua nạn châu chấu khi còn nhỏ, khi đó châu chấu cũng từ nơi khác kéo đến, ban đầu xuất hiện ở phủ An Bình.
Dù châu chấu tới , nhưng vẫn nhiều chuẩn sẵn sàng. Hoa màu đến kỳ thu hoạch thì vội vàng cất về, còn những thứ thể thu hoạch... thì đành chịu, như lúa non cùng tiểu mạch gieo trồng, kịp lớn để gặt hái. Người dân chỉ thể túc trực bên ruộng đồng của , nếu bầy châu chấu kéo đến quá đông, chỉ còn mỗi cách là sức bắt chúng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-407.html.]
Kiều gia cũng suy nghĩ tương tự. Chân Nguyệt : "Mấy luống rau xanh kịp thu, chi bằng hãy tạm ngưng. Chẳng cần gieo trồng thêm nữa."
Kiều Nhị , bèn hỏi: "Nếu còn thực phẩm, chẳng gia đình sẽ chẳng thể cung ứng cho Tống gia nữa ư?"
Chân Nguyệt đáp: "Không đồ ăn nhà chúng thì Tống gia cũng chẳng đến mức đói chết. Ta sai gửi hạt giống cho họ, Tống gia thể tự gieo trồng tại thôn trang của , e là họ sẽ thiếu lương thực. Chẳng qua, gia đình sẽ thu lợi nhuận mà thôi."
"Nếu tạm thời thu lợi thì cứ gác , vẫn hơn là gieo trồng để châu chấu phá hoại. Như còn giảm bớt hao tổn hơn."
Mọi đều gật đầu đồng tình với lời lẽ của Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt tiếp lời: "Trong nhà nên tích trữ thêm lương thực, chớ bán hết thảy, nên giữ cho gia đình dùng dần."
Tiền thị đáp: "Vườn rau nhà chúng vốn dĩ chủ yếu là để cả nhà dùng ."
Chân Nguyệt gật đầu: "Dẫu , vẫn nên tích trữ thêm một phần."
Vì lo lắng về đại họa châu chấu, dân làng trong thôn cũng bắt đầu yên. Có lên huyện thành dò la tin tức, xem thử châu chấu đến nơi nào, tình hình tại Châu Trì Định hiện , và liệu bên đó tổ chức bắt châu chấu .
"Nếu Châu Trì Định thể diệt trừ hết thảy châu chấu, thì chúng sẽ chẳng thể tràn đến Phủ An Bình."
Thế nhưng chỉ hai ngày đó, tin tức về nạn châu chấu truyền đến Hàm Châu. Một khi chúng vượt qua Hàm Châu, Phủ An Bình sẽ là điểm dừng chân kế tiếp. Hiện giờ, Hàm Châu đang lâm cảnh hỗn loạn. Dân chúng đổ xô ruộng đồng bắt châu chấu, thế nhưng dường như bắt mãi dứt. Chúng tung hoành khắp chốn, thậm chí còn bay tận nhà, đậu khắp chăn chiếu. Lũ hài tử thì hoảng sợ than ngớt.