Khi trở về đến nhà, mặt trời ngả bóng trưa, cả hai đói lả chuyến mua sắm buổi sáng. Họ vội vã an tọa, dùng bữa cơm lớn. Tiểu A Sơ bên cạnh, bắt chước tiếng xì xụp của hai vị phụ : "Xì xụp, xì..."
Kiều Triều mỉm : "Ngươi chớ mà học đòi chuyện."
Chân Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu A Sơ, kể: "Dạo nó học cái gì cũng nhanh thoăn thoắt. Mới hôm qua, thấy Tiểu Hoa ngoài sân bắt giun, nó cũng đào một con mang về khoe , dơ bẩn vô cùng!"
Kiều Triều mường tượng cảnh đó, khỏi cảm thấy ghê tởm, cũng hiểu vì giờ đây Tiểu A Sơ chẳng còn mặc y phục buổi sáng nữa. "Sau để nó tự lo giặt giũ y phục luôn!" Hắn khẽ véo má Tiểu A Sơ.
Tiểu A Sơ kêu lên: "Cha, thật hư!"
Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ: "Thôi nào, nó còn nhỏ dại, cứ để nó mặc chiếc áo ngoài . Ta bàn bạc với nương , sẽ may cho Tiểu A Sơ vài bộ y phục mới bằng loại vải khó bám bẩn, để tiện đổi luân phiên."
Sau khi dùng bữa xong, Kiều Triều thuật những tin tức tai mắt thấy tại huyện thành: "Giá lương thực một nữa tăng vọt."
Chân Nguyệt gật đầu: "Điều cũng liệu . Trong nhà tuy vẫn còn đủ lương thực, song nếu thể mua thêm để dự trữ thì cứ mua."
Kiều Triều: " , sáng nay nàng đưa thêm bạc, mua thêm lương thực về nhà ."
"Ừm."
Châu chấu còn kịp kéo đến, bên Háo Tử Sơn xảy chuyện với đàn heo con.
Sáng sớm tinh mơ, khi Hồ Đại cùng Hồ Nhị chuồng cho heo ăn, họ phát hiện một con heo vẻ bất . Nó bẹp dí mặt đất, rên rỉ yếu ớt, thoi thóp tàn, chẳng chút sức sống. Ngay cả khi họ cố đút thức ăn, nó cũng màng tới, hiển nhiên dấu hiệu lâm bệnh nặng.
Hai liếc mắt , lòng trào dâng nỗi lo âu. Nếu heo bệnh tật, việc e rằng khó thoát khỏi trách nhiệm của hai họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-400.html.]
Hồ Nhị khẽ : "Đại ca, chúng tìm đại phu về xem thử?"
Hồ Đại cắt lời: "Đệ ngốc lắm ? Có đại phu nào khám bệnh cho loài heo?"
Hồ Nhị lo lắng hỏi tiếp: "Vậy giờ ? Nếu Đại Sơn thúc chuyện , liệu cho rằng chúng chăm sóc mà đuổi chúng chăng?"
Hồ Đại khẽ thở dài: "Chẳng còn cách nào khác, nếu bồi thường thì cũng đành chịu. Thôi, cứ báo cho Đại Sơn thúc sớm còn hơn để chuyện vỡ lở. Dù Kiều Tam mỗi ngày đều ghé thăm, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thôi."
lúc , Kiều Tam cõng một bó lá cải tươi rói tiến đến: "Hồ đại ca, Hồ nhị ca, mang lá cải đến đây."
Hồ Nhị Hồ Đại, cả hai vội vã sải bước tới. Hồ Đại quỳ sụp xuống ngay mặt Kiều Tam: "Kiều Tam , thật !" Hồ Nhị cũng tức thì quỳ theo.
Kiều Tam kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Ấy ! Hai đang gì ? Đã xảy chuyện gì?"
Hồ Đại vội phân trần: "Trong chuồng heo một con heo bệnh, nó bẹp một chỗ, hơn nữa còn chẳng buồn ăn uống gì, trông thập phần yếu ớt."
Mèo Dịch Truyện
Nghe , Kiều Tam lập tức chạy đến chuồng heo kiểm tra. Quả nhiên, một con heo đang rạp xuống đất, trông vô cùng suy nhược. Hồ Đại liền giải thích thêm: "Hôm qua nhận thấy nó vẻ ốm yếu, nhưng cứ ngỡ do thời tiết chuyển biến nên nó ăn ít. Nào ngờ hôm nay trở nặng đến ."
Kiều Tam vội an ủi: "Hai lên , để gọi phụ tới xem xét thế nào."
Hồ Đại và Hồ Nhị vội vã dậy, trong lòng trăm mối lo âu, còn Kiều Tam nhanh chóng chạy gọi Kiều Đại Sơn.
Khoảng nửa canh giờ , Kiều Tam dẫn Kiều Đại Sơn đến chuồng heo. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Kiều Đại Sơn nhận thấy tình trạng hề tương tự với căn bệnh mà Kiều Nhị từng gặp đây. Nếu đúng vì nguyên cớ đó, ắt hẳn con heo gặp chuyện từ lâu .