Chân Nguyệt chỉ mở to mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền phức nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Nàng thầm nghĩ, ngày mai tìm cách khác thôi. Nếu mỗi ngày đều như thế , thì chắc chắn nàng sẽ chẳng chịu nổi mất.
Sau khi hài tử b.ú no, lâu cũng say giấc nồng, lúc đó Chân Nguyệt mới thể yên lòng nghỉ ngơi.
Kiều Trần thị cũng mệt mỏi, cả ngày nay bà cũng quần quật bận rộn, nhưng bà vẫn tận lực chăm nom đứa cháu nội hạ sinh của .
Sáng sớm hôm , Kiều Đại Sơn tức tốc tìm đến nhà Chân gia để báo hỷ. Khi Chân Dương thị – mẫu Chân Nguyệt – tin, tức khắc thu xếp vài món đồ, theo chân Kiều Đại Sơn về thăm ái nữ. Thân mẫu mang theo mấy quả trứng gà, ít gạo, mì sợi cùng năm đồng tiền bạc.
Kiều Trần thị vốn mong gia sẽ mang tới một con gà vật phẩm nào đó đáng giá hơn, nhưng khi thấy bà chỉ đem tới dăm ba món đồ như , sắc mặt lập tức chẳng mấy vui vẻ. Dẫu , bà cũng dám thốt lời oán trách, bởi lẽ Chân Dương thị dù cũng là ruột của Chân Nguyệt, mà nàng mới hạ sinh cho nhà một cháu trai nối dõi. Hơn nữa, Kiều Trần thị vốn ưa tranh cãi.
Chân Dương thị cũng đôi chút hổ thẹn, song quả thực lực bất tòng tâm. Gia cảnh nhà vốn túng quẫn, mang ngần là hết sức cố gắng . Bà gạt ánh mắt chẳng mấy bằng lòng của Kiều Trần thị, bước trong phòng thăm hỏi Chân Nguyệt.
Ban đầu, Chân Nguyệt còn đôi chút bối rối chẳng rõ ai ghé thăm, nhưng thanh âm nhận ngay đó là nương của .
“Ai da, cháu ngoại của ?” Chân Dương thị bước liếc thấy hài tử nhỏ nhắn bên cạnh Chân Nguyệt.
Kiều Triều thoáng chút kinh ngạc, song hai tiếng “cháu ngoại” liền tức thì vỡ lẽ.
Chân Dương thị bế đứa bé lên tay, ngắm nghía hồi lâu, đoạn mới sang hỏi Chân Nguyệt: “Con thế nào , thể ?” Đoạn, bà ngó phía ngoài, cất lời hỏi tiếp: “Bà bà của con nấu canh gà tẩm bổ cho con ?”
Chân Nguyệt đáp, mà hỏi thẳng: “Nương? Người mang gì tới cho cháu ngoại của ?”
Chân Dương thị khựng , liếc mắt nữ nhi của , “Ta đưa đồ cho bà bà của con .”
Chân Nguyệt khẽ gật đầu, “Được.”
lúc , Kiều Trần thị bưng bát canh gà nóng hổi bước . Vừa thấy bát canh, đặc biệt là chiếc đùi gà lớn, đôi mắt Chân Dương thị liền sáng rực.
Mèo Dịch Truyện
Kiều Trần thị đưa bát canh gà cho Chân Nguyệt, đó sang chuyện trò với Chân Dương thị. Trong lúc đôi bên hàn huyên, Chân Dương thị cứ dõi mắt Chân Nguyệt uống canh, thậm chí còn ngừng nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-38.html.]
Cuối cùng, bà nhịn nữa, bèn cất lời: “Canh gà quả là mỹ vị, còn dư chút nào chăng? Ta cũng thấy đói bụng .”
Kiều Trần thị lời , sắc mặt lập tức tối sầm.
Chân Nguyệt uống hết canh, xoa xoa miệng, : “Hết . Canh gà là của . Nương đến thăm cháu ngoại, giờ xin hãy về cho. Trong nhà còn lắm việc cần thu xếp. Kiều Triều, tiễn nương của về.”
Kiều Triều thoáng ngỡ ngàng, đoạn bèn dậy, đáp: “Nương, nếu việc bận, xin hãy về .”
Kiều Trần thị cũng tức thì phụ họa: “Phải , sẽ chuẩn trứng gà đỏ để gia mang về.”
Chân Dương thị vội : “Sao ? Ta còn uống lấy ngụm nước nào mà.”
Chân Nguyệt lạnh nhạt đáp lời: “Pha cho bà một chén nước lã . Nước thì còn đủ đầy, song canh gà thì cạn .” Trong lòng Chân Nguyệt thầm nghĩ, quả thật quá đáng, đời ai đòi uống canh gà tẩm bổ của một sản phụ yếu ớt cơ chứ? Đây rốt cuộc là loại mẫu gì ?
Rốt cuộc, Chân Dương thị đành uống một chén nước lã, để Kiều Triều tiễn về. lúc Tiền thị đưa trứng gà đỏ trở về, thấy cảnh đó, bèn cất lời hỏi: “Sao Chân bá mẫu về nhanh ? Bà mang theo thứ gì đến ?”
Chân Nguyệt thản nhiên đáp lời: “Trong nhà bà còn lắm công việc bề bộn, chỉ đến thăm cháu ngoại một chốc lát về ngay. Còn mang theo thứ gì, cũng chẳng rõ, chắc gửi chỗ bà bà .”
Sau khi kiểm tra một lượt, Tiền thị phát hiện Chân Dương thị chỉ mang tới ít trứng gà, một ít gạo, mì sợi và vài đồng tiền lẻ. Quả thực chẳng món đồ nào đáng giá.
Tiền thị nghĩ thầm, dẫu cũng còn khá hơn , khi nương của nàng ghé thăm chỉ mang vỏn vẹn ít gạo lứt cùng hai đồng tiền, còn trứng gà thì tuyệt nhiên chẳng thấy .
"Khi xưa, mẫu từng , trong nhà đông đúc con cái, lương thực thiếu thốn. Nếu dư dả thì cho bà mượn ít gạo về dùng," Tiền thị thầm nhủ.
Thuở , nàng hạ sinh hài tử, mẫu suýt nữa tức đến phát điên. Nhà dù nghèo, nhưng đến mức mượn lương thực. Các nhi tử nhà đẻ nàng vẫn ăn trứng gà hàng ngày, còn nàng thì chẳng hưởng một cái nào.
Sau đó, mẫu nàng còn đại tẩu Chân Nguyệt mắng cho một trận, đành ngậm ngùi về. Kể từ dạo , Tiền thị luôn cảm thấy lép vế mặt Chân Nguyệt, nhất là khi nàng sinh nữ hài, nỗi tủi càng thêm chồng chất.