Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:27:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chân Nguyệt kể sự việc, Kiều Triều liền : "Lần nếu cha nương cháu còn như thế, cứ bảo với bá phụ, sẽ đánh cho cha cháu một trận để khiến bọn họ thành thật. Bọn họ sai, thì hôm nay phạt họ hết việc trong nhà." Tiền thị đánh , nhưng Kiều Nhị thì vẫn thể đánh.

 

Kiều Nhị dù trời lạnh vẫn toát mồ hôi lạnh, vội vã thốt lên: "Đại ca, là sai ."

 

Phu nhân nhà họ Tiền cũng vội vàng phân bua: "Đại ca, đại tẩu, tuyệt sẽ năng bừa bãi nữa. Tiểu Niên quả thực ngoan ngoãn."

 

Ngay lúc đó, Tiểu A Sơ níu vạt áo Chân Nguyệt, thỏ thẻ: "Nương, xi xi." Lời dứt, dòng nước ấm thấm ướt cả xiêm y của thằng bé.

 

Chân Nguyệt khẽ giật , trong lòng thầm than: "Chết , quên khuấy mất việc nhắc nhi tử giải quyết nỗi buồn."

 

Chân Nguyệt cẩn thận xiêm y cho Tiểu A Sơ, dặn dò: "Lần cố nín thêm chút nữa, chớ vội vàng tè dầm như thế!"

 

Kiều Triều bỗng nhiên tiếp lời: "Nàng xem, nhi tử sớm báo cho nàng , nhưng nhịn lâu như , thể chịu đựng cơ chứ?"

 

Chân Nguyệt trừng mắt một cái, Kiều Triều liền vội vàng sửa lời: "Là lỡ lời. Nhi tử của ơi, con cũng thật là, ráng nín thêm chút nữa chứ. Nam nhi đại trượng phu mà thiếu chút kiên nhẫn thì thể thành ?"

 

Chân Nguyệt khỏi bật khanh khách: "Đại trượng phu cái gì chứ, nó còn bé bỏng đến thế , gì đến đại trượng phu?"

 

Kiều Triều bỗng chốc buột miệng : "Ta lời nàng thốt, nếu chúng thêm một nữ nhi nữa, ắt hẳn nàng sẽ mực yêu quý, chẳng còn chê con gái bé bỏng nữa chăng?"

 

Chân Nguyệt đáp chút do dự: "Nếu sinh, tự sinh lấy, sẽ chẳng sinh thêm nữa !" Hiện giờ một đứa là quá sức chịu đựng, đứa nào đứa nấy đều trưởng thành, những lúc bốn đứa trẻ trong nhà nô đùa ầm ĩ đến nhức cả óc.

 

Vả , hai mỗi đêm chỉ đắp chăn tâm sự dăm ba câu, Kiều Triều thỉnh thoảng khẽ hôn nàng một cái, thì thể con chứ?

 

Bên , Kiều Tiểu Niên cùng Tiểu Hoa và đám bạn đang chơi đùa, chẳng mấy chốc khúc khích vang, tiếng trong trẻo vang vọng khắp sân đình.

 

Kiều Triều bỗng nhiên tiến sát gương mặt nàng, thủ thỉ: "Muốn sinh, há chẳng nhờ nàng chỗ dựa ?"

 

Chân Nguyệt liếc xéo một cái, khẽ hỏi: "Huynh đang toan tính điều chi?"

 

Kiều Triều ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, tiến sát đến khẽ hôn, đáp: "Không hề ý đồ gì khác, chỉ đơn thuần hôn nàng mà thôi." Hắn khám phá thêm một điều đáng yêu ở nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-360.html.]

Mèo Dịch Truyện

Chân Nguyệt chợt lên tiếng: "Nhìn nhi tử của kìa."

 

Kiều Triều xoay , thấy Tiểu A Sơ đang dùng đôi bàn tay bé nhỏ, mũm mĩm che đôi mắt, nhưng kẽ hở giữa những ngón tay rộng đến nỗi bất kỳ ai cũng thể trông thấy đôi mắt chớp chớp của thằng bé.

 

Kiều Triều liền bế bổng nhi tử lên, : "Xem đêm nay cho nó ngủ cùng nãi nãi thôi, chứ để nó cứ loanh quanh bên cạnh, e rằng chẳng việc gì cả."

 

Chân Nguyệt đáp lời: "Chờ nó trưởng thành thêm chút nữa hẵng ."

 

Kiều Triều hỏi: "Chờ nhi tử lớn , chúng sinh thêm hài tử nữa chăng?"

 

Chân Nguyệt khẽ đá một cái: "Sinh hoài, sinh mãi! Trong tâm trí chỉ việc sinh con, nhất định sinh thêm nữa !"

 

Kiều Triều khẽ thở dài: "Không sinh thêm cũng chẳng , nhưng mà ..." Hắn ghé sát tai Chân Nguyệt, thầm thì một lời.

 

Chân Nguyệt xoay thẳng , cứ ngỡ da mặt dày dặn đến nhường nào, nào ngờ vành tai đỏ bừng lên.

 

"Vành tai đỏ bừng kìa," Chân Nguyệt thốt lên một câu, tức thì khiến mặt và cổ Kiều Triều cũng ửng đỏ theo.

 

Chân Nguyệt nhịn bật khúc khích: "Với chút bản lĩnh nhỏ nhoi mà cũng dám mưu tính việc bất chính ư?"

 

Đôi mắt Kiều Triều sáng rực lên: "Vậy là nàng chấp thuận chăng?"

 

Chân Nguyệt đáp : "Đến lúc đó, hẵng liệu ."

 

Kiều Triều vui vẻ reo lên: "Ta coi như nàng ngầm ưng thuận , đêm nay hãy để nhi tử ngủ cùng nãi nãi ."

 

Chỉ trời mới cố nín nhịn bấy lâu nay, nhất là những khi tiết trời oi bức, Chân Nguyệt mặc xiêm y thanh thoát, chảy m.á.u cam bao nhiêu bận.

 

Chân Nguyệt liếc xéo một cái: "Chớ nên vội vàng đến ."

 

Kiều Triều quả quyết: "Ta thấy thật sự vô cùng cấp bách."

 

 

Loading...