Bà lôi từ trong áo một sợi dây thừng, treo lên cửa Kiều gia, dọa: "Nếu Kiều gia cho một công đạo, sẽ treo cổ ngay tại đây!"
Đám xung quanh hốt hoảng lao ngăn cản: "Đừng ! Bình tĩnh chút !"
Có bắt đầu khuyên nhủ Chân Nguyệt: "Chân thị, gia đình các cũng nên cho họ một lối thoát, cuộc sống của họ cũng chẳng dễ dàng gì."
Chân Nguyệt bật mỉa mai: "Chẳng dễ dàng ư? Tự họ chuốc lấy thôi! Nhi tử nhà họ trộm đồ nhà , bắt quả tang còn dám trách khác. Đã trộm thì đáng đưa quan phủ xử lý! Quan phủ xử nhẹ, chỉ phạt một năm tù, giờ họ đến đây đánh chúng ?"
Chân Nguyệt sang đám đông thôn dân, giọng rành rọt: "Các ngươi ngỡ rằng bọn họ khổ cực, song Kiều gia đây thì ? Nhà vốn chẳng kết oán cùng ai, nay chịu cảnh dày vò như thế ! Ta cho các ngươi rõ, từ nay ai mà dám giúp đỡ Tiền gia, thì đừng hòng đến Kiều gia kiếm kế sinh nhai nữa! Kiều gia sẽ thuê bọn họ việc, dù là khi nào nữa."
Chân Nguyệt dứt lời, lập tức nhắc thêm: "À, còn nhà bà Trương nữa, cũng đừng hòng!"
Nàng với dáng vẻ kiêu hãnh, khiến đám đông càng thêm hoang mang khôn xiết. Họ nhớ rõ, những Kiều gia thuê việc, như Trịnh nương tử, đều nhận phần lợi lộc hậu hĩnh. Nếu Kiều gia cần thêm giúp, lẽ nào họ bỏ lỡ cơ hội béo bở chứ? Mọi liền vội vàng xua tay: "Không , chúng tuyệt nhiên giúp gì cho Tiền gia cả."
"Quả là , ai đời dung túng kẻ trộm cắp đồ của khác bao giờ."
"Chính thị! Nếu ai ai cũng như Tiền gia, thì còn ai dám an cư lạc nghiệp nữa?"
Mã thị đang xem, bỗng sực nhớ chuyện lương thực trong nhà từng mất trộm . Nàng cất cao giọng mà rằng: "Ta nhớ ! Nhà từng trộm lương thực, ắt hẳn là do đám Tiền gia các ngươi gây !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-265.html.]
Những kẻ khác thế, cũng thi tiếp lời: "Nhà cũng thất lạc đồ đạc! E là cũng do đám chúng ?"
Mèo Dịch Truyện
Bà Tiền , ngay lập tức chỉ thẳng Mã thị, quát lớn: "Ngươi ăn xằng bậy! Nhà trộm cắp thứ gì của ngươi cả!"
Mã thị chẳng chịu kém cạnh: "Ai mà chẳng con trai nhà ngươi chính là lũ đạo chích! Cả nhà ngươi đều là phường trộm cắp, còn dám chối cãi ư?"
Bà Tiền cơn thịnh nộ bùng phát: "Ta liều cái mạng già với ngươi, dám vu oan cho nhà !" Bà lao tới tấn công Mã thị, khiến hai bên lập tức lao ẩu đả. Cả đại tức phụ và tiểu tức phụ của Tiền gia cũng nhào tới, khiến Mã thị lập tức rơi thế yếu, một chống chọi ba . Mã thị nào Chân Nguyệt, sức lực hạn, nào thể địch ba , liền đè xuống đất mà đánh túi bụi, y phục thì tả tơi rách nát.
Mã thị hét lên: "Lão nương ! Ta cắn c.h.ế.t ngươi!" bất ngờ cắn phập tay bà Tiền, lập tức m.á.u tươi tuôn trào.
Bà Tiền thét lên một tiếng "A!" đau đớn, lập tức giáng một cái tát trời giáng mặt Mã thị, khiến bên má của Mã thị đỏ bừng như son.
Trưởng thôn Kiều Phong khẩn trương quát lớn: "Mau mau tách họ ! Nhanh lên, thật chẳng còn thể thống gì!"
Mọi nhanh chóng xông tới can ngăn đôi bên. Song Mã thị thì giáng một cái tát đau điếng, tóc tai thì bù xù, y phục rách nát, khắp đau nhức rã rời. Bà Tiền cũng chẳng khá hơn là bao, đó Chân Nguyệt đánh, giờ thêm vết cắn sâu hoắm còn rướm m.á.u tay.
Bà Tiền gào thảm thiết: "Ta cam lòng sống nữa! Nhà khác ức hiếp, cớ tên Lý Tam trộm lương thực của Kiều gia thoát khỏi quan phủ, còn nhi tử của bắt giam?"
Chân Nguyệt , ngay lập tức chỉ thẳng bà , giọng điệu châm biếm sâu cay: "Nếu bà tìm cái chết, cứ thoải mái mà ! Tốt nhất cả nhà bà treo cổ ở cửa nhà luôn , để thể c.h.ặ.t đ.ầ.u các ngươi và đem tới nhà lao cho nhi tử của bà chiêm ngưỡng, để xem đó là quả báo cho hành vi trộm cắp của chúng!"