"Nếu Lâm Trân Nương dám đến gây sự, cần tay, sẽ trừng trị ả y như cách từng với Mã thị đây."
Kiều Triều đăm chiêu nàng một hồi lâu. Chân Nguyệt thấy , khẽ đẩy khuỷu tay : "Huynh ngẩn ngơ đó gì ?"
Kiều Triều : "Không, chỉ tự hỏi trí não nàng rốt cuộc chứa đựng thứ gì mà nghĩ muôn vàn kế sách cao minh đến ."
Chân Nguyệt đáp bằng giọng điệu thản nhiên: "Chắc chắn chẳng là thứ nước lã tầm thường ."
"Ừm... Quả là chí lý."
Sực nhớ tới điều gì đó, Chân Nguyệt liền sửa soạn chút thức ăn vặt mang sân. Khi các cháu gái Tiểu Hoa trở về, nàng đưa đồ ăn cho bọn nhỏ và dặn: "Đi giao hảo với những đứa trẻ nọ, dặn dò rằng nếu thấy bóng dáng bà Trương hồi phủ, lập tức bẩm báo cho ."
Tiểu Hoa nhanh nhảu đáp lời: "Mợ, để con đích dò xét."
Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần , để những đứa bạn nhỏ của cháu . Cháu là nữ nhi, nhà bà Trương cũng cách xa đây, mợ sợ chuyện gì bất trắc phát sinh."
"Dạ, mợ cả."
Vào chập tối, khi Chân Nguyệt đang chuẩn bữa cơm thì một tiểu hài tử hớt hải chạy đến Kiều gia, cất tiếng gọi Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, thấy bà Trương về, cùng với Đại Ngưu thúc và Lâm thẩm."
Tiểu Hoa đáp: "Tốt lắm, đa tạ Mao Trứng . Đây, chút quà vặt tặng ngươi."
"Đa tạ Tiểu Hoa tỷ, gì cần cứ tìm , đại ca sẽ che chở cho tỷ."
"Ừm, ghi nhớ."
Tiểu Hoa liền vội vàng chạy bẩm báo cho Chân Nguyệt. Chân Nguyệt khen: "Rất khá, đây là phần thưởng dành cho cháu." Rồi nàng đưa cho Tiểu Hoa một đồng tiền.
Tiểu Hoa hớn hở nhận lấy: "Cảm ơn mợ cả!"
Chân Nguyệt khẽ xoa đầu Tiểu Hoa: "Đi giúp mợ hai nhặt nhạnh rau củ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-254.html.]
"Dạ !"
Kiều Triều, ngóng bộ sự tình, liền cất lời : "Xem họ gặp chuyện gì, chẳng thú dữ ăn thịt ."
Kiều Triều bỗng dưng trong lòng dấy lên chút tiếc hận. Trong lúc nổi cơn phẫn nộ, từng ước ao ba kẻ thú dữ cắn xé để hả cơn thịnh nộ. đó, nghĩ đến việc Chân Nguyệt nhất định sẽ giúp giải quyết triệt để sự tình thì thấy cơn giận nguôi ngoai phần nào.
Chân Nguyệt tiếp tục dặn dò: "Ngày mai cứ ở nhà đợi sẵn, nếu bà Trương tới, nhớ hãy vác đao mà mài bén."
"Được ," Kiều Triều thuận theo đáp lời.
Mèo Dịch Truyện
Về phần Trương gia, Trương Đại Ngưu giường rên hừ hừ vì vết thương hành hạ, thì Lâm Trân Nương bà Trương véo tai mắng mỏ ngớt. Cuối cùng, bà vỗ mạnh eo hông, gằn giọng lớn: "Tuyệt đối thể nuốt trôi mối nhục ! Ngày mai sẽ đến Kiều gia đòi một lời công đạo!"
Trương Đại Ngưu yếu ớt than vãn: "Nương , mau nấu cơm , bụng đói cồn cào."
Bà Trương liếc Lâm Trân Nương: "Còn ngây đấy gì? Mau nấu cơm! Ngươi quả là vô dụng, đến chút việc vặt vãnh cũng chẳng nên hồn."
Sáng sớm hôm , Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo đang chơi đùa cửa. Trịnh nương tử cũng thỉnh thoảng liếc mắt ngoài sân, chủ yếu là để đề phòng theo lời Chân Nguyệt dặn dò. Nếu thấy bà Trương tới, lập tức bẩm báo.
Không lâu , Tiểu Hoa phát hiện bóng dáng bà Trương đang tiến về phía Kiều gia. Tiểu nha đầu vội vã chạy báo cho Trịnh nương tử. Trịnh nương tử lập tức phòng gọi Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt lay nhẹ Kiều Triều: "Dậy thôi, bà tới đó. Nhớ tỏ vẻ hung tợn ."
Kiều Triều lười nhác đáp: "Được thôi. Ta thấy khả năng diễn xuất của hẳn còn giỏi hơn nàng nhiều."
Chân Nguyệt: "???"
Kiều Triều cầm con d.a.o lớn khỏi cửa. Ngoài sân một tảng đá xanh, xuống, bắt đầu mài dao. Tiếng "xoèn xoẹt xoèn xoẹt" vang lên rợn . Khi bà Trương tiến đến gần, Kiều Triều chỉ liếc mắt mụ một cái, tiếp tục mài d.a.o với ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Bà Trương liền dừng bước, ánh mắt hung tợn của Kiều Triều chặn . Mụ nhớ vẻ hung ác của ngày hôm qua, lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi.
Chẳng lẽ Kiều Triều thật sự định g.i.ế.c mụ ư? Không, thể nào! tiếng mài d.a.o cứ văng vẳng bên tai, khiến lòng mụ ngừng bất an.