Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-09-25 08:21:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi phu thê Kiều Nhị và Kiều Tam trở về nghỉ ngơi, Kiều Triều cũng lui về phòng. Chân Nguyệt lo toan việc nhà, khi nhọc nhằn tất công việc, nàng thấy trong phòng phần bừa bộn, liền định dọn dẹp một phen.

 

Khi dọn dẹp tủ áo, nàng tiện tay xếp gọn y phục của Kiều Triều, chợt phát hiện lớp áo quần một tờ giấy vẽ.

 

Chân Nguyệt bèn mở xem thử...

 

Kiều Triều đang mơ màng trong giấc ngủ, chợt cảm thấy một cái tát mạnh giáng xuống mặt. "Chát!" một tiếng vang lên khiến bừng tỉnh.

 

Chàng giật dậy, tay ôm lấy khuôn mặt đang bỏng rát, khẽ hỏi: "Xảy chuyện gì ?"

 

Chân Nguyệt đưa tờ giấy vẽ lên mặt Kiều Triều. Hóa đó chính là bức họa vẽ nàng, nhưng phần quá đỗi... khiếm nhã.

 

Kiều Triều nhất thời chột , ấp úng: "Ta... ... ..."

 

Chân Nguyệt trừng mắt , lạnh giọng: "Ta thấy nên uống thêm vài thang thuốc hạ hỏa. Lần , sẽ bảo đại phu kê thêm hoàng liên cho ."

 

Nghe nhắc đến hoàng liên, Kiều Triều lập tức nhăn mày, cắn răng đáp: "Chúng là phu thê, chuyện nào gì là lạ!" Hắn thầm nghĩ, đúng , họ là phu thê, lẽ nào hành động là lẽ thường tình ?

 

Chân Nguyệt trợn mắt: "Huynh quả thật chẳng hối cải!"

 

Kiều Triều liền lăn sang mép giường, thanh minh: "Chúng là phu thê! Ta bức ép nàng chuyện đó. Ta chỉ nhất thời kìm lòng mà phác họa bức tranh, gì là sai trái chứ?"

 

Chân Nguyệt nghiến răng: "Ta thấy hỏa khí trong quả thật bốc cao ngút trời !"

 

Kiều Triều đầu nàng, gợi ý: "Nàng cùng điều hòa âm dương chăng?"

 

Mèo Dịch Truyện

Chân Nguyệt nắm lấy chiếc gối, ném thẳng về phía , gắt gao: "Cút ! Ta thấy nhất định uống thêm hoàng liên mới hết cái tật ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-239.html.]

 

Kiều Triều bắt lấy chiếc gối, khẽ : "Thứ cho , nhưng mà thấy bức họa cũng khá mắt đấy chứ."

 

Chân Nguyệt trừng mắt thêm một lượt, chẳng thèm để tâm đến nữa.

 

Khi Kiều Nhị và trở về, liền trông thấy mặt đại ca một vết bầm tím...

 

Kiều Nhị kìm lòng , tìm gặp Kiều Triều hỏi: "Đại ca, chọc giận đại tẩu ?"

 

Kiều Triều đáp: "... Đệ , đây chỉ là chuyện thường tình giữa phu thê mà thôi."

 

Kiều Nhị chợt vỡ lẽ, gật gù: "À, . Hẳn là chút thú vui riêng của phu thê các thôi mà."

 

Kiều Triều: "..." Phải, cứ coi là .

 

Tối hôm đó, trong bữa cơm, Chân Nguyệt than thở: "Nhà ngày nào cũng tất bật chăm sóc ruộng đồng một phút ngơi nghỉ, hơn nữa trong nhà còn nuôi dưỡng bao nhiêu thứ vật nuôi. Như hôm nay, đều ngoài thu hoạch, còn giao hàng, việc trong nhà chỉ gánh vác. Nào là cắt cỏ cho lợn, bò, gà, nào là giặt giũ y phục, nấu nướng cơm nước, đủ thứ việc vặt vãnh..."

 

"Bởi , thuê về hỗ trợ việc cắt cỏ, mỗi ngày hai văn tiền," Chân Nguyệt tiếp lời. "Chư vị nghĩ xem, việc thể giao cho ai đảm đương đây? Công việc nhà cửa vốn dĩ khiến mệt mỏi rã rời, thực sự chẳng chuyện tầm thường."

 

Kiều Trần thị liền đề nghị: "Nếu mỗi ngày trả hai văn tiền thì chẳng bằng để tự gắng sức cắt thêm đôi chút mỗi sớm mai, như chăng?"

 

Chân Nguyệt khẽ lắc đầu: "Thôi khỏi, cứ mướn ngoài . Người trong nhà chớ nên quá lao tâm lao lực. Tiền bạc kiếm để thêm phần kiệt sức?"

 

Vốn dĩ kiếm tiền là để hưởng phúc, nào ngờ bây giờ công việc càng thêm nặng nhọc hơn thuở , việc nhà cũng chồng chất bội phần.

 

Kiều Triều đề xuất: "Hay là mua hẳn một về để sai khiến luôn ." Trong tư tưởng của Kiều Triều, việc mua một hầu về phục dịch sẽ thiết thực hơn nhiều, bởi thể sai bảo họ việc vặt trong nhà.

 

Vừa dứt lời, đều kinh ngạc thốt lên: "Chà? Mua ư? Gia đình chúng giờ thể mua hầu ?" Tiền thị kinh ngạc mừng rỡ, trong lòng thầm tính toán xem liệu nàng thể nha cận hầu hạ, giống như những gia đình quyền quý khác. Vừa nghĩ đến đó, đôi mắt nàng sáng bừng lên.

Loading...