"Không , mẫu . Đó là măng họ tự đào. Con ban đầu thật sự trong núi loại măng . Lần con nhất định sẽ đào về dâng mẫu ."
Bà Trương vẫn buông tha, cằn nhằn: "Nếu tới ngươi mang gì về, đánh c.h.ế.t ngươi!"
"Vâng, mẫu ."
Bên , Chân Nguyệt cuối cùng cũng đến trấn. Đại phu cẩn thận kiểm tra, phát hiện tay nàng trật khớp, liền nhanh chóng nắn chỉnh , băng bó kỹ càng: "Gần đây chớ dùng tay quá nhiều, chờ khi khỏi hẳn hãy sử dụng."
"Đã , Đa tạ đại phu."
Sau khi lấy thuốc và thanh toán phí chữa trị, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt trở về nhà. Khi trời ngả tối, Kiều Trần thị thấy hai về, liền vội vã múc cơm , đoạn hỏi han: "Sao ? Không chuyện gì nghiêm trọng chứ?"
Chân Nguyệt đáp: "Không gì đáng ngại cả, chỉ cần nghỉ ngơi và tránh dùng tay là ."
Kiều Trần thị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy con cứ nghỉ ngơi cho thật , mấy tối gần đây, việc chăm sóc Tiểu A Sơ cứ để lo liệu. Còn chỗ măng thì Kiều Nhị và phụ chuẩn xong, con xem măng chua gì khác ?"
Chân Nguyệt suy nghĩ : "Chi bằng phơi khô, chế thành măng khô ."
"Được! Măng mùa xuân năm nay trông thật tươi ngon, phụ nhớ kỹ nơi đào, chúng sẽ đào thêm ít nữa về."
"Vâng."
Kiều Trần thị sang hỏi Kiều Triều: "Còn chỗ chiến lợi phẩm săn thì chuẩn thế nào?"
Kiều Triều đáp: "Con hoẵng ngày mai con sẽ mang lên huyện thành bán, còn thì để trong nhà dùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-220.html.]
"Vậy , xử lý đây."
"Vâng."
Sáng ngày hôm , khi Tiền thị bước chân ngoài, nàng lời đồn đại rằng Lâm thị ý đồ quyến rũ Kiều Triều, nhưng Chân Nguyệt tay đánh cho một trận. Nghe lời đồn đó, Tiền thị vội vàng chạy về nhà, đem tất cả kể cho Chân Nguyệt .
Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "Lần gặp kẻ nào những lời đó, cứ thẳng với họ rằng dặn: Nếu còn thấy lời đồn đại lan truyền thêm nữa, đợi khỏe , sẽ xé nát miệng kẻ đó. Hơn nữa, từ nay về , nếu Kiều gia việc cần thuê , tuyệt đối sẽ giao cho những kẻ đồn thổi thị phi ."
Tiền thị liền nhanh chóng đem lời truyền khắp thôn. Nghe đến việc Kiều gia sẽ thuê mướn những kẻ lời xằng bậy, bôi nhọ khác, những kẻ đàm tiếu lập tức câm như hến, dám bàn tán thêm nữa.
Tay thương, khiến Chân Nguyệt giờ đây rảnh rỗi hơn hẳn. Công việc của Kiều Triều cũng quá bận rộn, ngoài việc thỉnh thoảng đồng ruộng chăm sóc hoa màu, tưới nước, còn thường xuyên núi săn thú, lúc thì để dành cho gia đình, lúc thì đem bán tại huyện thành.
Đương nhiên, Kiều Triều cũng bỏ bê việc vẽ tranh. Thỉnh thoảng, vẽ một bức tranh, nhưng vội vàng đem bán ngoài, sợ rằng bán quá nhiều sẽ khiến tranh mất giá trị vốn .
Gần đây, kẻ nhắc tới chuyện hôn sự của Kiều Tam, khiến Kiều Trần thị chợt nhớ rằng nhi tử thứ ba của bà cũng đến tuổi lập gia thất. Bà cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để tìm hiểu các mối hôn sự, nhưng ngờ nhiều đến giới thiệu cháu gái cùng nữ nhi của đến .
Kiều gia dần trở nên phú túc, trong thôn bắt đầu nhắm đến Kiều lão Tam, tuổi đến lúc lập gia thất, khiến cửa nhà Kiều gia tấp nập khách mai mối.
Ngay cả Chân Dương thị, mẫu của Chân Nguyệt, cũng đích tới mai: "Nhà đằng ngoại một cô cháu gái, tháo vát chịu khó, dung mạo cũng coi là đoan trang. Nếu thông gia thấy hợp ý, sẽ dẫn đến để tiện cho hai bên gặp gỡ."
Mèo Dịch Truyện
Kiều Trần thị ngại từ chối Chân Dương thị, mẫu của Chân Nguyệt, bèn nghĩ bụng rằng cứ gặp mặt thử xem .
Chân Nguyệt cũng chẳng phản đối, miễn nhân phẩm đoan chính, gia cảnh phù hợp, nàng cũng lời gì thêm.