Trước khi rời , Kiều Trần thị vẫn nhất quyết đưa thêm cho hai củ cải trắng mẫm, "Người hãy cầm lấy, Quế Chi hai hôm còn khen củ cải nhà trồng ngon, coi như đại nương đây tặng cho nàng một ít để nếm thử hương vị."
Kiều Phong lúc đầu từ chối, nhưng cuối cùng cũng đành lòng nhận lấy, vì quả thực, củ cải nhà Kiều gia trứ danh thơm ngon.
Khi Kiều gia còn đang bận rộn với công việc thường nhật, sáng hôm , trưởng thôn Kiều Phong dẫn theo quan binh đến. Người trong thôn thấy cũng kéo đến theo, ai nấy đều tò mò và thầm đoán, chẳng Kiều gia lỡ phạm đại sự gì.
Kiều gia cũng khỏi ngạc nhiên, gia đình dạo gần đây chỉ ở nhà lo việc đồng áng, rốt cuộc gây nên họa gì?
Trưởng thôn Kiều Phong cất lời: "Đây chính là Kiều gia, các vị tìm Chân thị, đại tức phụ của Kiều gia ."
Nghe , xôn xao: "Ồ! Thế là tìm Chân thị ư?"
"Không là Chân thị gây chuyện gì đấy chứ? Ta đoán thật khó mà tin tưởng !"
"Nàng Chân thị quả là ghê gớm, hẳn là gặp quả báo !"
Tuy nhiên, cũng thắc mắc: " dạo gần đây Chân thị từng bước khỏi cổng phủ cơ chứ? Sao phạm tội ?"
Khi quan binh bước trong sân, cánh cửa lập tức đóng , ngăn cản những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Trưởng thôn Kiều Phong cũng theo , trong lòng khỏi lo lắng, liệu Kiều gia gây chuyện gì . Tuy vẫn tin tưởng nhân cách của Kiều gia, nhưng dù , khi quan binh đích đến tận nhà, cũng khỏi suy nghĩ miên man.
Khi quan binh bước sân, chúng chợt nhận đây là gia đình từng cứu dân làng thoát khỏi nanh vuốt của mãnh hổ. Bởi lẽ đó, việc quý nhân để mắt đến gia đình cũng chẳng gì đáng lấy lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-206.html.]
Biết rằng mà các vị tìm chính là Chân Nguyệt, Kiều Đại Sơn lập tức gọi nàng . Kiều Triều cũng sánh bước cùng nàng.
Chân Nguyệt cung kính chào: "Các vị đại nhân, chính là Chân thị."
Một trong quan binh lên tiếng: "Lần chính ngươi nhận bọn buôn và dũng cảm tranh đấu với chúng, ? Thật khó lòng tin , một thôn phụ yếu đuối như ngươi dám lên đối mặt với lũ buôn táng tận lương tâm!"
Chân Nguyệt tỏ vẻ khiêm tốn: "À... Lúc đó chỉ hoảng loạn, chỉ là do hoảng loạn mà vô tình gây thương tích cho chúng mà thôi. Ta quả thực chỉ vì quá đỗi sợ hãi mà càn."
Kiều Triều cũng đỡ: "Phu nhân của khi đó chỉ vì sợ mất con, lo lắng cho cốt nhục của , thế nên mới bất chấp liều như ."
Quan binh dẫn đầu tên là Trương Dũng Thắng vẫy tay, : "Ngươi cần lo sợ. Chính nhờ ngươi dũng cảm kháng cự mà chúng mới thể kịp thời bắt bọn buôn , thậm chí còn đánh tan hang ổ của chúng. Vì hành động dũng cảm của ngươi, quan đại nhân đặc biệt phái mang theo trọng thưởng đến ban cho ngươi."
Mèo Dịch Truyện
Nói , Trương Dũng Thắng từ trong n.g.ự.c áo lấy một hộp gấm nhỏ tinh xảo, đưa cho Chân Nguyệt. "Đây chính là món quà quý giá mà vị quý nhân đặc biệt ban tặng cho ngươi."
Chân Nguyệt đón lấy hộp gấm tinh xảo, thi lễ một cái, : "Xin tạ ơn quý nhân, cũng đa tạ Huyện thái gia." Đoạn nàng liếc mắt hiệu cho Kiều Triều. Ban đầu Kiều Triều hiểu ý, song khi Chân Nguyệt dùng tay hiệu thêm nữa, lập tức lĩnh hội.
Kiều Triều tức thì nhà lấy tiền, bởi lẽ đó dịp Tết, gia đình nhận vài phong bao hồng, liền bỏ tiền đó. Khi bước , đúng lúc các quan binh đang khéo léo từ chối lời mời ở dùng cơm uống , chuẩn cáo từ.
Kiều Triều nhanh chóng tiến lên, đưa mỗi một phong bao, cung kính : "Cảm ơn chư vị đại nhân vất vả, đây chỉ là chút lòng thành mọn, mong các ngài vui lòng nhận cho."
Bốn quan binh cảm nhận phong bao dày dặn, liền mỉm hòa nhã: "Đây vốn là bổn phận của bọn . Chúng xin cáo từ."
Kiều Triều đáp: "Phải , đa tạ các ngài chiếu cố."