Kiều Trần thị đáp: "Thế thì cũng thôi, ngươi nhớ cẩn thận một phen."
"Vâng ạ," Chân Nguyệt khẽ gật đầu.
Nàng mang theo một chiếc sọt, bên trong một hộp gỗ và ba ống trúc, tất cả đều quấn kỹ bằng vải bông dày để giữ nhiệt. Chân Nguyệt cước bộ thoăn thoắt, nhờ linh lực tiềm ẩn trong nàng ngày càng hồi phục mà sức khỏe cũng vì thế khởi sắc trông thấy.
Dọc đường, Chân Nguyệt gặp nhiều tráng đinh đang cật lực xúc tuyết, ngay cả nữ nhân cũng đôi ba , dẫu lượng ít ỏi hơn. Nàng qua, liếc mắt nhưng nàng chẳng bận tâm, chỉ quấn khăn che kín dung nhan và tiếp tục bước .
Khoảng nửa canh giờ , nàng thấy Kiều Đại Sơn và hai tráng đinh đang dốc sức cật lực xúc dọn tuyết. Một khác nghỉ, ăn những chiếc bánh bột ngô lạnh cóng và cứng như đá.
Khi Chân Nguyệt đến gần, Kiều Triều ngẩng đầu lên, nhận nàng và bất ngờ cất tiếng hỏi: "Sao nàng đến đây?"
Kiều Triều bất ngờ vì Chân Nguyệt thường chẳng mấy khi ngoài, ngoại trừ việc ruộng vườn chăm bón, hoặc hiếm hoi lắm mới chợ búa. Chuyện đưa cơm thế vốn dĩ do khác gánh vác, thế nên trong lòng bất an, hỏi: "Có chuyện gì ở nhà ?" Kiều Triều vội vàng quăng xẻng sang một bên chạy .
Chân Nguyệt lắc đầu khẽ đáp, đoạn đặt chiếc sọt xuống: "Không gì đáng ngại , chỉ là mang cơm đến cho các thôi. Tam tả nên ." Nàng nghĩ, trong tiết trời giá lạnh như vầy, để Tiền thị cùng Kiều Trần thị ngoài e rằng tiện, sợ rằng hai vị sẽ gặp rủi ro bất trắc.
Kiều Triều cầm lấy sọt, một tay khẽ đỡ lấy bàn tay lạnh buốt của Chân Nguyệt: "Vậy nàng nghỉ ngơi một lát ."
"Ưm," Nàng khẽ đáp.
Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng đặt xẻng sang một bên, tiến gần Kiều Triều, lấy từ trong sọt vài bộ chén đũa, một chiếc hộp gỗ và ba ống trúc. Bên trong ống trúc chứa nước ấm nóng.
Mở hộp gỗ , bên trong phân chia thành ba ngăn: một ngăn là thịt, một ngăn là món rau xanh, và một ngăn nhỏ hơn là món dưa muối. Bên thêm cơm và vài chiếc bánh bột ngô, đủ cho mỗi hưởng dùng hai bát cơm đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-187.html.]
Thức ăn vẫn còn nóng hổi. Ba hết nhấp một ngụm nước ấm, ăn cơm, cảm thấy như hồi sinh sức lực. Trời quá lạnh, Chân Nguyệt để ý thấy đôi tay cả ba đều đỏ ửng vì giá rét, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.
Người xung quanh thấy mùi thơm, đều ngước mắt về phía Kiều Triều cùng hai vị trưởng, ngạc nhiên khi thấy họ ăn một bữa thịnh soạn với thịt và nước nóng ấm. Nhiều nuốt ực nước bọt, chiếc bánh bột ngô lạnh cóng trong tay mà còn chút thiết tha nào dùng bữa.
Chân Nguyệt cảm thấy lòng chút bất an, nàng tháo tấm khăn che mặt xuống và đưa mắt quanh quất. Trời lạnh, tuyết phủ đầy mặt đất, chủ yếu bận rộn với công việc xúc tuyết, nhưng vẻ ngay cả buổi sáng cũng chỉ dọn dẹp một đoạn đường ngắn ngủi.
Kiều Nhị : "Hôm nay lẽ tối mịt mới trở về, quan binh truyền lời, bảo chúng nhanh chóng thành công việc."
Chân Nguyệt đáp: "Nếu , đến tối sẽ mang thêm thức ăn đến cho các ."
Kiều Triều lo lắng: "Nếu Tam , cứ để y tới. Trời tối, an chút nào."
"Phải," Chân Nguyệt khẽ gật đầu đáp lời.
Thế nhưng, hương vị thức ăn thơm lừng dường như quá đỗi hấp dẫn, khiến vài kẻ gần đó khỏi khó chịu. Ba nam tử tiến gần, kẻ cầm đầu vẻ mặt hung tợn cất lời: "Này chư , xin một chút lương thực chăng? Mang nhiều như , nhường cho bọn đôi chút chắc cũng chẳng hề hấn gì, ?" Hắn chiều, nếu như ý, ắt sẽ gây chuyện bất trắc.
Kiều Đại Sơn toan đưa đồ ăn liền Kiều Triều ngăn . Thẳng thừng ba kẻ , dứt khoát đáp: "Thứ , lương thực vặn đủ dùng cho chúng , còn dư thừa."
Mèo Dịch Truyện
Quần chúng quanh đó chỉ dám , chẳng kẻ nào dám tiến tới, thậm chí còn thầm nhủ thây kệ, nhóm Kiều Triều đáng như , ai bảo bọn họ dám phô bày sơn hào hải vị mặt khác chứ.
Kẻ cầm đầu chợt sang Chân Nguyệt, nở nụ nham hiểm: "Nếu cấp đồ ăn, để tiểu tức phụ thị tẩm bọn một phen, chắc hẳn cũng chẳng gì đáng ngại nhỉ?"