Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:06:43
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở thôn Đại Nam tình thế còn khá, song các thôn khác ít bậc lão nhân chống chọi nổi giá lạnh đêm đông, và nhiều mái nhà tuyết lớn sập. Những thổi kèn trống phục vụ tang lễ khắp các nhà trong thôn để công việc.

 

Giữa buổi, Kiều Triều trở về một chuyến và với Chân Nguyệt: "Lão gia tử Lương gia tử vong vì giá rét."

 

Chân Nguyệt sửng sốt: "Sao thế?"

 

Kiều Triều giải thích: "Đêm qua tuyết lớn kèm theo gió lạnh, vốn dĩ thể lão gia vốn suy nhược. Nghe cửa sổ chẳng đóng kín, bởi lão gia tử hàn khí xâm nhập mà từ trần."

 

Chân Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Con cháu lão gia tử ở ? Cớ gì đóng cửa sổ? Chẳng là cố tình ?"

 

Kiều Triều trầm ngâm, biểu cảm khó : "Khi chúng đến, họ đang tranh giành bạc lão gia tử để . Trưởng thôn đích mặt mới khiến họ lo toan tang sự cho ."

 

"Đại Chu chẳng lấy hiếu trọng, cai trị thiên hạ ?" Kiều Triều nhíu mày: "Cớ gì xảy chuyện như thế ? Xưa Đại Hạ chính là lấy hiếu nền tảng trị quốc."

 

Chân Nguyệt lạ lẫm: "Điều đó liên can gì đến hiếu trị thiên hạ? Đây chỉ là chuyện lòng mà thôi. Thiên tử cách xa chốn thâm cung, cuộc sống bách tính tầm thường nào liên can gì đến những đạo lý cao siêu ."

 

Kiều Triều sững sờ, suy nghĩ một lát thở dài: "Nàng đúng, là nghĩ quá xa xôi ."

 

"À, còn một chuyện nữa. Nhà Trương bà bà một gian phòng tuyết đè đổ, nhà chúng thì vẫn thỏa, song vẫn nên bảo tam dọn bớt tuyết đọng mái nhà ."

 

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta rõ."

 

Kiều Triều ngoài tiếp tục công vụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-184.html.]

 

Đến tối, Kiều Đại Sơn cùng những khác trở về, song Tiền thị . Vừa về đến nhà, nàng liền kể cho Chân Nguyệt chuyện phiếm ở Lương gia. Lão gia tử Lương gia hai nhi tử, một là Lương đại thúc, một là Lương nhị thúc. Cả hai đều gia đình đông đúc con cái, song phân gia ở riêng từ . Lão gia tử sống cùng gia đình trưởng tử, còn lão nhị mỗi năm chỉ ghé thăm đôi chút.

 

Sau khi lão gia tử tạ thế, Lương nhị thúc đổ cho trưởng chăm nom tận tình, rằng nếu tận tâm hơn thì chẳng để cửa sổ quên đóng. Nhị thúc thậm chí còn nghi ngờ trưởng tử cố tình để phụ qua đời hòng tiết kiệm lương thực.

 

Chân Nguyệt thắc mắc: "Lương gia đông đúc như thế, lẽ nào một phần lương thực cũng chẳng ?"

 

Tiền thị đáp: "Đại tẩu, chẳng nhà ai cũng sung túc đủ đầy như nhà chúng . Trước đây từng trò chuyện với nương Nhị Cẩu, bà than rằng nhà họ khốn đốn lắm, thể vượt qua mùa đông khắc nghiệt chăng. Bọn họ thắt lưng buộc bụng, mỗi ngày bữa ăn còn chẳng đủ no, bà đành rừng tìm thêm thức ăn."

 

Chân Nguyệt hỏi : "Nương Nhị Cẩu là ai ?"

 

Tiền thị mỉm : "Đại tẩu lãng quên chăng? Nương Nhị Cẩu chính là Đỗ Quyên, thứ tức phụ của Lương đại thúc đó."

 

Chân Nguyệt chợt nhớ : "Phải , nhớ."

 

Tiền thị lắc đầu nâng niu tiếc rẻ: "Chẳng trách thấy Nhị Cẩu so với Tiểu Niên nhà vẫn nhỏ bé hơn nhiều phần. Trước đây hai đứa đồng niên, thậm chí Nhị Cẩu còn lớn hơn một chút tuổi. Ăn đủ no, thể phát triển khôn lớn đây?"

 

Tiền thị kéo chặt vạt áo, thở dài thườn thượt: "Đêm qua tuyết rơi ngớt, đến tận hôm nay vẫn dấu hiệu dừng . Chẳng rõ bao giờ tuyết mới dứt, lòng thực sự lo âu khôn xiết."

Mèo Dịch Truyện

 

Chân Nguyệt hướng mắt khung cửa sổ, nơi tuyết trắng đang bay lả tả, trong lòng khỏi dâng lên nỗi âu lo sự khắc nghiệt của thời tiết: "Đêm tối nhớ giữ ấm cẩn thận, nhỡ may nhiễm bệnh thì tìm thầy thuốc cũng lắm phần gian nan." Cũng may trong nhà vẫn còn ít dược liệu dự trữ từ .

 

Tiền thị đáp: "Muội rõ."

 

 

Loading...