Khi Tiền Giang thị khuất bóng, Chân Nguyệt liền xuống ghế, đưa mắt quanh một lượt hỏi: "Vừa đến nhỉ?"
Kiều Tam nhỏ giọng đáp lời: "Đại tẩu, nãy tẩu đến việc mua mấy đầu heo con."
Chân Nguyệt gật gù: "À, đúng . Đệ nhớ ghi , tiên mua ba đầu heo con về nuôi, một con cái, hai con đực. À, chuồng heo đừng đặt trong sân nữa, hãy tìm một chỗ khuất nhà mà xây chuồng cho chúng."
Kiều Triều lo lắng hỏi: "Liệu khi nào heo kẻ gian trộm mất ?"
Chân Nguyệt chút do dự đáp: "Chỉ cần xây tường cao lên một chút là ." Nàng thầm nghĩ về lợi thế của nhà Kiều gia: diện tích đất đai rộng rãi, thừa sức để trồng rau và nuôi thêm gia súc.
Gà, vịt, heo còn kịp mua về, thêm một trận đại tuyết phủ xuống. Lần , tuyết còn dày đặc hơn . Đêm khuya, Chân Nguyệt thấy một âm thanh lạ như vật gì đó đổ sụp bên ngoài, nàng mơ màng tự hỏi liệu kẻ trộm chăng.
Chân Nguyệt khẽ đẩy Kiều Triều: "Huynh ngoài xem thử xem vật gì rơi xuống, liệu là kẻ trộm ?"
Kiều Triều liền bật dậy, vớ lấy con d.a.o nhỏ treo ở góc tường nhanh chóng ngoài kiểm tra. Ngoài sân, tuyết trắng phủ kín một màu, từng mảng bông tuyết lớn vẫn ngừng rơi từ trời xuống. Lại một âm thanh đổ sụp xuống đất, hóa là cái chuồng gà cũ tuyết nặng sập. May mắn , nhà chẳng còn nuôi gà nữa.
Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm, thì là trận tuyết lớn. Tuyết rơi dày đặc, một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua khiến Kiều Triều rùng , lạnh đến thấu ruột gan.
Hắn vội vã đóng chặt cửa về giường, chui chăn: "Bên ngoài tuyết rơi lớn quá, tuyết sập chuồng gà ."
Mèo Dịch Truyện
"Vậy là ," Chân Nguyệt trở , nhắm mắt ngủ tiếp.
Kiều Triều tuyết lớn ngoài ngừng rơi, trong lòng thầm nghĩ, nếu quan phủ động thái gì, dân chúng ắt sẽ gặp nạn lớn. tự nhủ, lo gì những chuyện nữa, thiên hạ vốn của . Ngay cả cái mái nhà nhỏ , còn lo liệu xong xuôi, mà kỳ thực cũng chẳng do quán xuyến, tất cả đều nhờ bên cạnh lo toan.
Thôi , ngủ thôi. Kiều Triều xoay , tay đặt lên vòng eo mềm mại của Chân Nguyệt. Hai tựa sát , cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-183.html.]
Sáng hôm , một trận tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên, "Phanh phanh phanh," thật gấp gáp. Kiều Đại Sơn vội vàng khoác áo, chạy mở cửa. Đêm qua tuyết lớn, trời quá đỗi lạnh lẽo nên cả nhà còn ai thức giấc.
Vừa mở cửa, ông thấy Kiều Tùng, con trai của trưởng thôn, sừng sững ngõ.
"Có chuyện gì mà khẩn cấp ?" Kiều Đại Sơn hỏi với vẻ lo lắng.
"Đại Sơn thúc, Lương gia sáng nay treo cờ trắng ," Kiều Tùng cất lời, khiến Kiều Đại Sơn hiểu ngay chuyện gì xảy . "Lão Lương gia qua đời tối qua ."
Kiều Đại Sơn cả kinh: "Sao thế? Mấy hôm thấy ông còn khỏe mạnh lắm cơ mà?" Người còn tinh thần sảng khoái, đột ngột như ?
Kiều Tùng chỉ lắc đầu tỏ vẻ rõ.
đây lúc để bàn tán những chuyện , Kiều Đại Sơn vội vàng : "Ta sẽ qua đó giúp đỡ ngay tức khắc."
"Vâng, cháu còn báo cho các hộ gia đình khác nữa," Kiều Tùng đáp lời.
"Hãy mau."
Kiều Đại Sơn nhanh chóng gọi trong nhà thức giấc. Chẳng mấy chốc, lão gia, Kiều Triều, Kiều Nhị và Tiền thị đều cùng sang Lương gia giúp sức. Nơi thôn dã, phàm nhà nào bậc lão niên tạ thế, các gia đình khác đều phái sang hỗ trợ.
Chân Nguyệt vì trông nom nhi tử nên , nhưng nàng hôm nay chỉ là quàn tang, đợi đến mai mới thể chôn cất.
Tuy nhiên, Chân Nguyệt nào , ngoài việc lão gia tử Lương gia tạ thế, đêm qua nhà Trương bà bà cũng tuyết đè sập một gian phòng. Giờ đây Trương bà bà đang than trời đất, còn trưởng thôn Kiều Phong cử thêm đến giúp gia đình bà thu dọn.