Chân Dương thị giận tím mặt, cho rằng Chân Nguyệt đang trêu ngươi , liền sấn sổ lao tới, toan giơ tay đánh nàng.
Chân Nguyệt thoăn thoắt né tránh , cất lời: "Mẫu nếm qua, dám quả quyết là ngon? Tính cứ nóng vội như thế, liệu nên chuyện lớn kiếm bạc ? Nếu mẫu còn lời nào , con xin cáo lui."
Chân Dương thị gầm lên: "Đứng đó! Mau trả hai mươi văn tiền!"
Mèo Dịch Truyện
Chân Nguyệt đưa tay lục tìm trong túi áo, song cả hai túi đều trống trơn. Nàng bình thản : "Con gì còn tiền bạc nào nữa. Số tiền đó con rõ là dành cho cháu ngoại của mẫu cơ mà. Vả , những gì con mang về đều là thứ lành cả. Mẫu quý trọng thì thôi , cớ còn vặn vẹo đòi tiền con? Trên đời mẫu nào đòi tiền con gái xuất giá cơ chứ? Chẳng đây từng phán rằng con gái xuất giá tựa bát nước hắt , chẳng còn can hệ gì đến nhà đẻ nữa ? Nếu mẫu khăng khăng đòi tiền, thì xin hãy trả con những món đồ trong giỏ . Vợ chồng con sẽ hề oán trách nửa lời. Bằng , nếu ai hỏi chuyện bên ngoài, con sẽ chẳng ngần ngại mà kể rằng mẫu cho phép con về thăm nhà vì trả tiền, thậm chí còn ép buộc vợ chồng con đập nồi bán sắt để chuẩn lễ vật mừng tuổi."
Chân Nguyệt dứt lời, liền toan xoay gọi Kiều Triều cùng trở về.
Chân Dương thị thấy nàng quả quyết bước ngoài, vội vàng cất tiếng gọi giật : "Này! Ngươi mau đây!"
Chân Nguyệt bước thẳng ngoài, bộ dạng ấm ức, cất lời: "Kiều Đại, chúng về thôi. Người trong nhà đều ghét bỏ vợ chồng chúng , ngay cả lễ vật mang đến cũng xem thường. Thôi thì, cần về nữa ."
"Kiều Đại, bế tiểu hài nhi lên, chúng trở về nhà ."
Kiều Triều mau lẹ đón Tiểu A Sơ từ tay Chân Lâm thị, sẵn sàng cùng thê tử rời .
Chân Lâm thị hốt hoảng dậy, vội vàng giữ tay Chân Nguyệt : "Ôi, ôi, đừng vội! Đâu ai chê trách , chắc là hiểu lầm mẫu . Mẫu tuyệt ý mà."
Chân Dương thị cũng vội vàng tiến tới, giải thích: "Ta chỉ là những món đồ con mang về chẳng đáng giá hai mươi văn tiền, chứ nào gì khác ."
Chân Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt bi ai thống khổ: "Đây ghét bỏ thì còn là gì nữa? Rốt cuộc là bạc tiền trọng yếu hơn, là nữ nhi trọng yếu hơn đây? Thôi , chẳng cần nhiều lời thêm nữa. Ta xuất giá , chẳng cần về nhà đẻ gì nữa. Đi thôi, Kiều Đại."
Chân Lâm thị vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Chân Nguyệt, đoạn liếc mắt hiệu cho Chân Dương thị, : "Không , tiểu về nhà đẻ, thử hỏi ai chẳng vui mừng cho ? Phải , ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-176.html.]
Đại ca của Chân Nguyệt, Chân Công, lúc mới lên tiếng hòa giải: "Miệng mẫu tuy cứng cỏi, nhưng lòng mềm yếu vô cùng, chỉ là đang lo lắng cho mà thôi."
Chân Nguyệt bán tín bán nghi: "Thật ? mẫu đòi hai mươi văn tiền đó."
Chân Công khẽ kéo tay Chân Dương thị, thấp giọng : "Mẫu , nào ý mà."
Nhìn thấy sắc mặt của nhi tử, Chân Dương thị buộc lòng xuống nước: "Được , nào đòi tiền con , chỉ là thuận miệng đùa đôi câu mà thôi. Đem giỏ đồ đây, xem xét một chút."
Chân Lâm thị bước tới gần giỏ đồ, hỏi: "Tiểu mang những gì về đây ?"
Chân Nguyệt mỉm khẽ đáp: "Chỉ là chút rau củ cùng thịt khô ở nhà mà thôi."
Sắc mặt Chân Lâm thị khẽ biến đổi. Trước đó, mẫu nàng từng Chân Nguyệt sẽ mang về thứ , giờ chỉ rau củ như thế ? nàng nhanh chóng lấy nụ , "Không , . Trong nhà đang thiếu thực phẩm. lúc cần chuẩn cơm trưa, dùng củ cải của tiểu mà hầm."
Chân Nguyệt cũng mỉm theo, "Tẩu tử quả nhiên chu đáo, để cùng bếp phụ tá."
Dứt lời, nàng khẽ hiệu cho Kiều Triều cứ an tọa, cùng các tẩu tử bước nhà bếp. Dù đích tay nấu nướng, nhưng nàng vẫn cạnh tay chân phụ giúp cho phép.
Kiều Triều bế Tiểu A Sơ an tọa trong phòng. Chân Công sang hỏi : "Nghe nhà mua lừa, hôm nay cưỡi xe lừa tới?"
Kiều Triều giải thích: "Nhị ở nhà đẻ khá xa, nên xe lừa để họ dùng."
Chân Công gật đầu, hỏi tiếp: "Muội phu , thành thật mà , nhà các kiếm tiền bằng cách nào mà gia cảnh dư dả như ?"