Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:06:31
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kiều Triều trầm ngâm một lát đáp: "Nếu thể, mong gia đình sắm sửa thêm sách vở, giấy bút mực để tiện việc học hành."

 

Nghe lời , Kiều Tam mừng rỡ khôn nguôi, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng Kiều Triều. Chân Nguyệt cũng gật gù tán thành: "Phải, khoản quả là đáng để đầu tư. Hoặc, nếu tiện, tam thể dò hỏi ở hiệu sách liệu cần chép kinh thư chăng. Nếu , thể chép sách về nhà dùng, tiết kiệm giấy mực, giúp gia đình thêm sách để ."

 

Kiều Tam mừng rỡ mặt: "Vâng, đại tẩu! Đệ sẽ hỏi thăm ngay khi cơ hội."

 

Chân Nguyệt sang hỏi trong nhà: "Chư vị còn điều gì thêm nữa chăng?"

 

Ai nấy đều lắc đầu.

 

Kế đó, Chân Nguyệt dặn Kiều Tam những điều ghi chép, chậm rãi kết luận: "Kể từ giờ, chúng sẽ hành sự theo kế hoạch . Mọi cùng gắng sức, tương lai ắt sẽ rạng rỡ."

 

Nghe xong, ai nấy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn bội phần, như thể chỉ cần kiên trì cần mẫn việc, núi vàng núi bạc ắt sẽ chờ đón phía . Từ đó, càng thêm hăng hái chăm chỉ lụng.

 

Mèo Dịch Truyện

Ngày hôm là ngày nàng hồi môn, Chân Nguyệt rạng sáng thức giấc, nhưng Tiền thị còn dậy sớm hơn một bậc. Khi Chân Nguyệt vẫn đang sửa soạn, thì Tiền thị và Kiều Nhị dẫn Tiểu Niên khỏi cửa.

 

"Đại tẩu, phu thê chúng xin ."

 

"Được."

 

Kế đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều sửa soạn tề chỉnh, Kiều Triều ôm nhi tử, còn Chân Nguyệt mang chiếc gùi nặng, cả hai cùng khởi hành. May mắn , hôm nay trời đổ tuyết, đường sá cũng dễ hơn bội phần.

 

Hai bộ hơn nửa canh giờ mới đến thôn Chân gia. Trên đường , họ gặp một nam tử đang điều khiển xe bò.

 

"A, ngươi là nữ nhi út của Đại Vĩ đấy ư? Đang đường về nhà đẻ ?"

 

Chân Nguyệt thoáng nam tử , dù mấy quen thuộc, nhưng vẫn nhoẻn đáp: "Phải ạ."

 

"Ngươi chắc hẳn còn nhớ chăng, ngươi gả lâu, hiếm khi về. Ta là Bát thúc của ngươi đó, còn nhớ Tiểu Lệ ? Xưa ngươi chơi cùng nó lắm."

 

Thôn Chân gia họ Chân, cả thôn đều là bà con thuộc. Mọi thường gọi là thất thúc, bát thúc, tam thúc,...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-173.html.]

Chân Nguyệt thầm nghĩ: "Ta mà nhớ nổi Tiểu Lệ nào đây?"

 

Nàng chỉ khẽ , giữ phép lịch sự mà thêm. "Ha ha."

 

"Lên xe , hôm nay trời đông giá rét, cho ngươi quá giang về nhà."

 

Chân Bát thúc quả là một hiếu khách, nhiệt tình. Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng lên xe. Suốt quãng đường, vị Bát thúc cứ trò chuyện rôm rả ngớt, phu thê họ cũng nhờ đó mà ít chuyện thú vị trong thôn làng.

 

, mẫu ngươi về còn mùng hai ngươi hồi môn sẽ mang theo thứ . Rốt cuộc là vật gì ? Bát thúc cũng xem thử một chút," Chân Bát thúc tò mò hỏi.

 

Chân Nguyệt đáp: "Chẳng gì đặc biệt, chỉ là ít rau củ, gạo và mì lương thực mà thôi."

 

Chân Bát thúc gật gù: "Lương thực là thứ quý giá , lương thực thì quan trọng hơn vạn phần." trong lòng ông thầm nhủ, quả nhiên chẳng gì đặc biệt cho lắm.

 

Chẳng bao lâu, chiếc xe dừng cổng nhà đẻ của Chân Nguyệt. "Đến nơi ," Chân Bát thúc cất lời.

 

Chân Nguyệt và Kiều Triều xuống xe, nàng rút hai đồng văn tiền đưa cho Bát thúc. "Đa tạ Bát thúc."

 

"Ôi chao, bận tâm việc trả tiền, chỉ thuận tiện đưa ngươi một đoạn thôi mà."

 

Chân Nguyệt vẫn kiên quyết đưa tiền: "Phải trả chứ ạ. Đa tạ Bát thúc lòng."

 

Thấy nàng chịu thu , Chân Bát thúc đành nhận lấy, trong lòng thầm cảm thán: "Tiểu Nguyệt nhà Đại Vĩ giờ đây đổi quá đỗi ."

 

Chân Nguyệt khẽ gõ cửa, tiếng cốc cốc vang lên.

 

Chẳng mấy chốc, Chân Dương thị mở cửa. Vừa trông thấy Chân Nguyệt, bà liền tươi rạng rỡ: "Ôi trời, cuối cùng các con cũng tới! Ta cứ ngóng trông mãi."

 

"Để nương xách giúp cho." Trông thấy chiếc gùi lớn lưng Chân Nguyệt, đôi mắt Chân Dương thị sáng bừng, vội vã tiến tới đỡ lấy.

 

Chiếc gùi bằng rơm rạ, thoạt bên ngoài chẳng rõ chứa đựng vật gì, nhưng hồi tưởng những lời Chân Nguyệt đó, bà thầm chắc mẩm bên trong ắt hẳn là bảo vật.

 

 

Loading...