Kiều Nhị đồng tình: "Chính xác là . Nếu đại ca, e rằng bao nhiêu mãnh hổ nuốt chửng . Nhà họ Vương suýt nữa cũng mãnh hổ vồ, may mà khi đó đại ca xông tới, cưỡi hẳn lên lưng nó."
Tiền thị sang Chân Nguyệt: "Đại tẩu, tẩu ngoài với trưởng thôn xem ? Sao nhà chỉ nhận vỏn vẹn nửa lượng bạc? Trong khi Trần Nhị Trụ nhà họ hẳn hai lượng cơ chứ."
Chân Nguyệt lắc đầu, "Thôi, chớ rùm beng. Quan phủ chỉ ban cho năm lượng bạc, mà Trần Nhị Trụ thương nặng, trưởng thôn phần ưu ái họ cũng là lẽ. Huống hồ, còn nhiều khác cùng chung sức, nếu chúng đòi hỏi thêm, e là sẽ khiến bất bình."
Dù trong lòng nàng chẳng mấy hài lòng, nhưng Chân Nguyệt cũng minh bạch tình thế. Trưởng thôn bởi chẳng còn cách nào vẹn hơn. Con hổ nếu để dân làng bán , chắc chắn sẽ thu về hơn năm lượng bạc. Thế nhưng họ nào ngờ, quan phủ tịch thu mất.
Kiều Triều cũng thấy cách trưởng thôn chia bạc chẳng mấy hợp lẽ. Trên chiến trường, những ai thương hy sinh, tất thảy đều cần an ủi phần nào, nhưng công lao hiển hách nhất ắt thuộc về tướng quân.
Tuy nhiên, trưởng thôn chỉ là một quan viên nhỏ bé, chẳng thấu lẽ , và Kiều Triều cũng hề trách cứ. Điều khiến y bất mãn hơn cả chính là vị quan lớn , chỉ thưởng năm lượng bạc mà còn ngang nhiên tịch thu cả con hổ lớn.
Chân Nguyệt Kiều Triều, dịu giọng khuyên nhủ, "Lần chớ liều lĩnh đến thế. Dốc hết sức lực mà đến cuối cùng chỉ thu về chút ít lợi lộc."
Kiều Triều đáp, " lúc con hổ xông thẳng nhà chúng . Nếu sát hại nó, hậu quả ắt khôn lường."
Chân Nguyệt gật đầu, "Quả là như ."
Mèo Dịch Truyện
Vì Kiều Triều thương, y nghỉ ngơi giường bệnh, bên cạnh Tiểu A Sơ bầu bạn. Những thành viên khác trong gia đình vẫn tiếp tục công việc. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị sửa cửa và mái nhà, Tiền thị dẫn theo tỷ Tiểu Hoa cắt cỏ mang về cho lừa ăn. Chuồng gà cũng cần sửa sang , bởi cả đàn gà giờ chỉ còn mỗi một con. Ban đầu họ dự định thịt hai con gà cho ngày Tết.
Kiều Trần thị thở dài, "Phải mua thêm gà nữa. Vài ngày nữa sẽ tới phiên chợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-153.html.]
Trong khi đó, Chân Nguyệt đang bận rộn chuẩn lương thực, hy vọng Tết Nguyên Đán, thể bán thêm một đợt rau củ.
Khi cả nhà đang bận rộn, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thấy một phụ nữ khiêng rổ tiến sân. Kiều Đại Sơn nhận đó là Ngô thị, thê tử của Vương gia thôn bên.
"Ngô thị, thị đến đây việc gì chăng?" Kiều Đại Sơn hỏi.
Ngô thị tiến đến gần, đáp, "Đại Sơn thúc, Kiều Nhị ca, đến tìm Chân tỷ tỷ, tỷ nhà chăng?"
Kiều Nhị ngạc nhiên, ngờ Ngô thị đến tìm Chân Nguyệt và còn gọi tẩu là "Chân tỷ tỷ".
"Đợi chút, sẽ gọi đại tẩu. Đại tẩu, tìm tẩu!" Kiều Nhị gọi lớn.
Chân Nguyệt tiếng từ hậu viện, liền bước , rửa tay tiến tới tiền viện. Khi tới nơi, nàng thấy một nữ nhân xa lạ với mái tóc búi cao, rõ ràng xuất giá.
"Thị là ai... ?" Chân Nguyệt hỏi, bởi nàng chẳng nhớ tiểu tỷ quen nào như .
Kiều Nhị bên cạnh liền , "Đại tẩu, đây là thê tử của Vương Sùng bên nhà bà Vương."
Chân Nguyệt trong trí óc vẫn thể mường tượng ngay lập tức, bởi nàng chỉ nhớ vài như bà Trương, bà Chu, những thường gây sự trong thôn, còn bà Vương thì dường như nàng từng tiếp xúc qua.
Ngô thị lễ phép giới thiệu, "Ta tên Ngô Lâm, là của thôn Ngô gia. Lần đến là để bày tỏ lòng cảm tạ Kiều Đại ca. Nếu , e là ..." Hốc mắt Ngô thị đỏ hoe lên, nàng vội vã lau giọt nước mắt chực trào nơi khóe mi, đưa chiếc rổ cho Chân Nguyệt, "Xin thứ vì cả gan phiền, đây là chút tâm ý nhỏ bé cho lời tạ lễ của ."