Chân Nguyệt liền : “Chờ , cũng nguyện cùng .”
Kiều Triều kinh ngạc: “ nàng đang hoài thai.”
Chân Nguyệt đáp: “Thai phụ cần nhiều, lúc lâm bồn sẽ thuận lợi hơn.”
Kiều Triều do dự: “Lời nàng thật chăng?”
Chân Nguyệt quả quyết: “ !”
Tiểu Hoa : “Mợ cả, chúng con cũng , con thể đào rau dại!”
“Con cũng !” Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng nhấc tay.
Chân Nguyệt nghĩ để bọn trẻ ở nhà chẳng an , đặc biệt là e Lâm Đại Hổ gây sự tình gì, nên quyết định dẫn chúng theo thì hơn.
Sau đó, Tiểu Hoa đeo gùi, tay nắm Tiểu Thảo và Tiểu Niên, cùng theo Kiều Triều và Chân Nguyệt.
Khi họ rời khỏi nhà bao lâu, Lâm Đại Hổ từ nhà đối diện chợt xuất hiện. Hắn thấy cửa lớn Kiều gia đóng kín, liền lén lút chạy tới, qua khe cửa thấy bóng , liền dùng đá ném lên tường mà trèo trong.
Vì dẫn theo một thai phụ và ba đứa trẻ, nên Kiều Triều bước khá chậm rãi, giữa đường còn gặp một khác.
“Kiều Đại, ngươi cùng thê tử định đó? Sao để nàng ở nhà tĩnh dưỡng? Chuyện ngày hôm qua , hôm nay vội vã ngoài ư?” Một vị phu nhân hỏi.
Kiều Triều liếc Chân Nguyệt một cái, nàng đáp: “Ta bách bộ một lát, mới dễ sinh con. Hôm qua nghỉ ngơi, sáng nay cảm thấy khang an hơn nhiều .”
Vị phu nhân bụng của Chân Nguyệt, gật đầu : “Đi dạo một chút quả nhiên lợi cho hài nhi, cẩn thận một chút nhé.”
“Vâng,” Chân Nguyệt đáp, lòng nàng chợt kinh ngạc, bỗng nhiên quan tâm đến như ?
Chỉ thấy vị phu nhân vài bước , lấy một quả mọng đưa cho Chân Nguyệt: “Kiều Đại, nhi tử của ở huyện thành ngươi chiếu cố nhiều lắm, quả xin thê tử của ngươi và hài tử nếm thử, hái đấy.”
Nghe xong, Chân Nguyệt mới nhận đây là ai. Hóa là Kim đại nương, vợ của trưởng thôn, nhi tử của bà chính là cùng Kiều Đại huyện thành. Quả là một lương thiện, nàng liền : “Cảm tạ Kim đại nương.”
Vợ của trưởng thôn họ Kim, tên là Kim Kiều, thường gọi bà là Kim đại nương.
“Ừ, cẩn thận nhé, việc nên đây.” Khi một đoạn, Kim đại nương chợt nhớ và thấy lạ, hôm nay Chân thị lễ phép như , thậm chí còn lời cảm tạ .
Chân Nguyệt cất trái quả túi vải, định bụng khi về sẽ thưởng thức. Sau một quãng đường dài, rốt cuộc chúng nhân cũng tới chân núi. Tiểu Hoa thoáng nhận tàng cây cổ thụ mọc ít rau dại, liền hớn hở cất lời: “Mợ cả, bên rau dại, con xin hái đây ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-14.html.]
Chân Nguyệt thuận ánh mắt theo, ôn tồn dặn dò: “Được, nhưng chớ chạy lung tung khắp nơi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Hoa vội vàng đáp lời, đoạn dẫn theo Tiểu Thảo cùng Tiểu Niên hái rau dại.
Kiều Triều bèn sang Chân Nguyệt, trầm giọng dặn dò: “Sơn lâm hiểm trở, e là an . Nàng cứ nghỉ chân tại đây, sẽ núi xem xét tình hình.”
Chân Nguyệt tự thể trạng hiện giờ chẳng mấy khỏe khoắn, nếu đang mang long thai, ắt hẳn nàng ngại tiến sâu . Nàng gật đầu đáp: “Chàng cứ , sẽ an tọa ở đây đợi.”
Kiều Triều khẽ gật đầu, cầm lấy cây rìu sải bước tiến rừng núi sâu thẳm. Chân Nguyệt thì thong thả dạo quanh khu vực đó, hề rời xa Tiểu Hoa cùng lũ trẻ quá một quãng.
Chẳng mấy chốc, Chân Nguyệt phát hiện một cụm nấm. Chúng trông vô cùng bắt mắt, song theo kinh nghiệm từ kiếp , nấm càng rực rỡ thì độc tính càng cao. Dẫu , cũng một loài là ngoại lệ, điển hình như nấm đỏ, nấm trắng.
Chân Nguyệt lập tức nhận đây là loại nấm thể ăn .
“Tiểu Hoa, mau đây!” Chân Nguyệt cất tiếng gọi Tiểu Hoa đang mải mê hái rau dại.
Tiểu Hoa đặt mớ rau dại rổ, tiếng gọi liền vội vã chạy tới, cất tiếng hỏi: “Mợ cả gọi con việc gì ạ?”
Chân Nguyệt chỉ tay về phía cụm nấm: “Con mau hái những cây nấm giúp .”
Tiểu Hoa thấy nấm, lập tức rụt rè xua tay: “Mợ cả, bà ngoại từng dặn, nấm màu sắc rực rỡ thường ẩn chứa kịch độc.”
Chân Nguyệt đáp lời: “Loại thể ăn , tuyệt độc, con cứ việc hái .”
Tiểu Hoa vẫn còn do dự, chôn chân tại chỗ dám động thủ. Chân Nguyệt cầm cây gậy trong tay, gõ nhẹ xuống mặt đất, giọng phần nghiêm nghị: “Mau lên một chút! Chớ lãng phí thời gian!”
“Vâng, mợ cả!” Tiểu Hoa giật , vội vàng chạy đến hái nấm.
Tiểu Thảo cùng Tiểu Niên cũng mau chóng chạy tới phụ giúp.
Mèo Dịch Truyện
Chân Nguyệt thầm than trong lòng: Xem , dùng lời lẽ ôn hòa cũng chẳng thể việc gì.
Sau khi Tiểu Hoa hái xong nấm, Chân Nguyệt dẫn ba đứa trẻ tiếp tục cuộc hành trình. Chẳng bao lâu , chúng nhân phát hiện một cây quả dại trĩu cành.
Chân Nguyệt ngước những trái quả sai trĩu cây mà khẽ thở dài. Giờ đây bụng nàng lớn, chẳng thể nào trèo cây hái quả nữa, ngay cả nhón chân cũng tài nào với tới. Nàng bèn sang Tiểu Hoa hỏi: “Con trèo cây ?”
Tiểu Hoa khẽ gật đầu, đáp: “Dạ, con ạ.”