Chưởng quầy mở tranh, thưởng lãm thật lâu, ngớt lời tán thưởng: "Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Họa phẩm là do chủ nhân công tử chấp bút ?"
Kiều Triều ngập ngừng đáp: "... Vâng, chính là ."
Chưởng quầy thấy con dấu khắc hai chữ "Xích Hoa," liền do dự: "Ta từng danh Xích Hoa công tử. Như vầy , chỉ dám đưa công tử một lượng bạc thôi."
Kiều Triều cuộn bức họa , định cáo từ về. Chưởng quầy vội vã giữ : "Khoan ! Vị công tử đây danh họa vang danh thiên hạ, nên giá đó e rằng là mức cao nhất thể trả."
Kiều Triều chỉ bức tranh đang treo tường, hỏi: "Vậy bức đổi năm lượng bạc?"
Chưởng quầy đáp: "Đó là tác phẩm của danh họa Lâm Tùng công tử, hợp tác lâu năm với tiệm . Họa phẩm của ông luôn nhiều tìm mua."
Kiều Triều xoay định bước . Lòng tràn ngập sự thất vọng, bởi họa phẩm của vượt xa so với bức của Lâm Tùng. Tại tiền kiếp, thư họa của đều là vô giá. một giọng âm vọng trong tâm trí tự nhủ : "Ngươi giờ đây chỉ là một thôn dân, còn là đế vương nữa."
Chưởng quầy vội vàng gọi với theo: "Chờ , công tử cứ giá ."
Kiều Triều thản nhiên đáp: "Năm lượng."
Chưởng quầy khẽ chớp mắt suy tính gật đầu chấp thuận: "Được lắm, nhưng nếu họa phẩm nào mới, công tử nhất định đem đến tiệm để bán đó."
Kiều Triều gật đầu: "Đương nhiên là ."
Sau khi rời cửa hiệu tranh với năm lượng bạc, Kiều Triều mua chút điểm tâm mang về nhà. Hôm nay, chẳng xe lừa mà sải bước, đón ngọn gió lạnh cắt da bước đường về.
Khi Kiều Triều về đến nhà, Kiều Trần thị thấy liền vội kéo trong nhà: "Trời giá rét như vầy mà ngày nào con cũng ngoài, việc gì khẩn yếu ?"
Kiều Triều đưa điểm tâm cho Kiều Trần thị hỏi: "Chân thị ?"
Kiều Trần thị đáp: "Nàng đang ở hậu viện, chăm nom vườn rau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-138.html.]
"Dạ." Kiều Triều bước bếp, uống vài ngụm nước nóng cho ấm bụng mới hậu viện gặp Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt thấy tiếng động, nhanh chóng thu hồi dị năng, liền thấy Kiều Triều: "Chàng hồi phủ ?"
Kiều Triều đưa cho nàng năm lượng bạc. Chân Nguyệt bạc trong tay hỏi: "Họa phẩm chỉ bán bốn lượng thôi ư?"
Kiều Triều đáp: "Ngũ lượng."
Chân Nguyệt nhận tiền, gật đầu: "Chàng vất vả ." So với việc nàng chăm nom vườn rau, thì việc bán tranh vẻ hiệu quả hơn gấp bội, dù nàng chăm sóc nhiều rau củ đến cũng kiếm nhiều tiền như thế.
Tuy nhiên, đến tối thì Kiều Triều đột nhiên phát sốt nặng.
Mèo Dịch Truyện
Nguyên ngày sải bước giữa trời giá rét, y phục chẳng đủ dày, chẳng trách nhiệt bỗng tăng cao. Khi Chân Nguyệt đang ngủ, vô ý chạm Kiều Triều và phát hiện nhiệt nóng rực, nàng ngay lập tức nhận điều bất thường. Đưa tay chạm lên gương mặt Kiều Triều, nàng thấy nóng ran như lửa.
Nàng bật tỉnh giấc, đốt lên ngọn đèn dầu, vội vàng gõ cửa phòng Kiều Trần thị: "Cha ơi, Kiều Đại đang phát sốt cao, xin cha hãy tìm đại phu giúp con."
Thời cổ đại, việc phát sốt chuyện nhỏ.
Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đang say giấc nồng, bên cạnh là tiểu nữ tử A Sơ. Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng chìm mộng nơi góc phòng. Nghe tiếng gọi khẩn thiết, Kiều Đại Sơn choàng tỉnh giấc, vội vàng mở cửa: "Có chuyện gì ?"
Chân Nguyệt lo lắng báo: "Kiều Triều ca sốt cao!"
"Thôi !" Kiều Đại Sơn khỏi giật , lập tức cất tiếng gọi Kiều Nhị: "Lão nhị, mau mau tỉnh dậy!"
Cả Kiều gia bỗng chốc nháo nhào trong sự hoảng loạn. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị chút chần chừ, lập tức vội vã ngoài tìm đại phu, còn Chân Nguyệt thì phòng, dùng nước lạnh để hạ nhiệt cho Kiều Triều.
Chân Nguyệt hỏi Kiều Trần thị: "Nương, trong nhà còn rượu ?" Nàng nhớ rằng khi thịt heo, Kiều gia cất giữ một ít rượu.
Kiều Trần thị nhất thời ngẩn , vội vàng đáp: "Có, , sẽ lấy ngay đây."