Khi Chân Nguyệt hồn trở , nàng mới sực nhớ chén nước lạnh cần đem đổ . Trở phòng, nàng thấy Kiều Triều vẫn bên bàn, bút vẫn rời giấy. Không tiện quấy nhiễu, nàng nhẹ nhàng lên giường an tọa. Mãi cho đến khi canh khuya, Kiều Triều mới thời gian trôi qua mau.
Đêm , Kiều Trần thị bế hài tử về phòng chăm sóc, căn phòng chỉ còn Kiều Triều cùng Chân Nguyệt. Thấy nàng say giấc nồng, Kiều Triều buông bút, xoa xoa bàn tay lạnh ngắt ngoài trong chốc lát.
Chừng một khắc , trở , thổi tắt ngọn nến, leo lên giường nghỉ ngơi.
Cứ thế ròng rã ba ngày liền, Kiều Triều vẫn miệt mài với những nét vẽ.
Dẫu thấy , Chân Nguyệt cũng chẳng mảy may hỏi han. Kiều Trần thị thấy điều kỳ lạ, bèn cất lời vấn: "Lão đại rốt cuộc bận bịu việc gì mà cứ quanh quẩn trong phòng mãi thế, chẳng thấy ngoài nữa?"
Chân Nguyệt đang đùa giỡn cùng hài tử, xong liền đáp lời: "E rằng đây lao lực quá độ, giờ nên nghỉ ngơi đôi chút cũng thôi."
Kiều Trần thị trầm ngâm chốc lát cũng gật đầu chấp thuận. Bởi lẽ, mỗi ngoài bán hàng, đều là Kiều Triều gánh vác, vả , nếu thiếu vắng Kiều Triều và Chân Nguyệt, bà thật chẳng gia đình sẽ liệu bề xoay xở .
Đến tối, khi Chân Nguyệt trở về phòng, nàng thấy Kiều Triều thiện bức họa. Nàng tiến gần chiêm ngưỡng cất lời: "Huynh thể đề thêm vài dòng chữ, một câu thơ nào đó lên đây chăng?"
Kiều Triều khẽ ngượng nghịu đáp: "À... Ta chỉ vẽ cho vui mà thôi, chứ thi phú thì chẳng hề ."
Chân Nguyệt lặng im hồi lâu, ung dung đáp: "Chà, chẳng ngờ cũng thích bày vẽ những chuyện ?"
Kiều Triều do dự, cất tiếng hỏi: "Nếu khắc một ấn triện đây thì ?"
Chân Nguyệt gật đầu tán thành: "Cũng là một ý ."
"Phụ chế tác ấn triện ?" Kiều Triều hỏi.
Chân Nguyệt đáp: "Mai thể hỏi phụ ."
"Được." Kiều Triều ứng lời.
Sáng hôm , Kiều Triều hỏi Kiều Đại Sơn về việc chế tác con dấu. Kiều Đại Sơn xong liền xua tay, : "Thân già nào gì về việc ấn triện!"
" phụ từng chiếc xe đẩy cho A Sơ cơ mà?" Kiều Triều ngạc nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-137.html.]
Kiều Đại Sơn gãi đầu phân trần: "Ấy, cái đó thì khác xa. Làm xe cần đến tay nghề điêu khắc tinh vi như . Còn ấn triện, đòi hỏi sự khéo léo trong từng nét khắc, tinh xảo hơn nhiều."
"Thật ư?" Kiều Triều ngẫm nghĩ một chốc, hạ quyết tâm tự chế tác.
Hắn tìm một khúc gỗ nhất, mượn vài món dụng cụ của Kiều Đại Sơn, bắt tay chế tác. Sau khi đẽo gọt thành hình khối lập phương, Kiều Triều định khắc chữ "Kiều" nhưng thấy quá đỗi tầm thường.
Trăn trở mãi mà chẳng nảy ý niệm nào khả dĩ, cuối cùng đành trở hỏi Chân Nguyệt, trong lòng thầm tin nàng ắt sẽ cao kiến.
"Nàng nghĩ nên khắc gì lên ấn triện đây?" Kiều Triều cất lời hỏi.
Chân Nguyệt chẳng ngờ tự tay , còn vẻ khá thuần thục. Nàng trầm ngâm một lát đưa lời khuyên: "Những bậc sách thường chữ tự riêng của . Chi bằng cứ lấy chữ tự của mà ấn triện, chẳng hơn vạn phần ?"
Kiều Triều chợt sững sờ, ngẫm cái tự của từ đến nay là "Xích Hoa."
Hắn vội vàng , dùng bút hai chữ "Xích Hoa" lên khúc gỗ, cẩn trọng bắt đầu khắc.
Chừng một canh giờ , ấn triện tất, chỉ tiếc trong nhà chẳng chu sa.
"Ngày mai sẽ ngoài mua chu sa," Kiều Triều .
"Ừm."
Sáng hôm , Kiều Triều đội tuyết ngoài mua chu sa, tức tốc hồi phủ. Ngắm bức họa khắc họa xong, chợt nhớ lời Chân Nguyệt về việc đề thơ, song tâm trí vẫn thể tìm vần thơ nào tương xứng.
Cuối cùng, Kiều Triều chỉ ấn con dấu "Xích Hoa" lên bức họa, cẩn trọng cuộn , định đem bán.
Tuyết rơi tầm tã ròng rã hai ngày khiến Kiều Triều thể xuất môn. Khi tuyết ngưng rơi, liền mang bức họa đến cửa hiệu bán tranh mà từng ghé qua.
Chân Nguyệt dõi theo bóng hình Kiều Triều khuất dần khỏi tầm mắt nơi cửa.
Mèo Dịch Truyện
Tại cửa hiệu tranh, Kiều Triều mở bức họa mặt chưởng quầy, khẽ hỏi: "Dám hỏi, bức họa thể đổi lấy bao nhiêu ngân lượng?"