Vậy là trong phòng, Kiều Tam trở thành thầy giáo vỡ lòng cho ba cháu gái nhỏ. Hôm nay, bọn chúng học xong một nét chữ mới. Những khác trong nhà cũng lắng , thầm nghĩ thêm vài chữ cũng là điều ho.
Bên ngoài tiết trời giá lạnh căm căm, nhưng bên trong nhà vẫn ấm áp, tiếng sách vang lên đều đều khiến lòng cảm thấy yên bình.
Khi Tiểu A Sơ say giấc nồng, Chân Nguyệt nhẹ nhàng bế con phòng và đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. Sau đó, nàng vườn kiểm tra rau. Những luống rau xanh vẫn hiên ngang vững giữa gió lạnh.
Nàng nghĩ trong vài ngày tới, cà chua sẽ bắt đầu chín rộ. Khi đang chăm sóc những luống rau xanh , Kiều Triều bước tới, ân cần hỏi: "Nương tử cần giúp đỡ chăng?"
Chân Nguyệt lắc đầu dịu dàng: "Tạm thời cần. Qua vài ngày nữa lẽ sẽ cần đến, khi chúng hãy bàn bạc ."
Kiều Triều gật đầu đáp: "Được thôi."
Mèo Dịch Truyện
Đêm hôm đó, khi Chân Nguyệt và Kiều Triều chìm giấc mộng, bên ngoài bỗng vọng lên tiếng kêu thất thanh: "A! A! Có kẻ trộm!"
Tiếng hô hoán càng lúc càng gần, vang vọng khắp xóm: "Trộm! Bắt trộm!"
Cả hai lập tức bừng tỉnh. Kiều Triều vội vàng xuống giường thắp đèn, Chân Nguyệt cũng nhanh chóng dậy. "Để ngoài xem xét," nàng cất lời.
Chân Nguyệt nhận đó là tiếng la của Mã thị. Kiều Triều vẫn còn nhớ những chuyện mà Lâm gia gây đó, nên chỉ tại cổng sân . Vừa kịp lúc, thấy cha con Lâm gia đang tay cầm cuốc, hớt hải đuổi theo bóng dáng kẻ trộm.
Tên trộm chạy nhanh, thoắt cái ẩn màn đêm. Cha con Lâm gia cũng chẳng thể đuổi kịp. Không rõ rốt cuộc họ thể tóm kẻ trộm .
Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng từ trong phòng bước , cất tiếng hỏi: "Chuyện gì ? Nhà ai kẻ gian đột nhập?"
Kiều Triều đáp: "Là nhà Lâm gia."
Tiền thị từ trong phòng thò đầu , vọng : "Lâm gia ư? Là nhà Mã thị đó hả? Vậy thì chẳng cần lo lắng. Tốt nhất là kẻ trộm nên cướp sạch sành sanh nhà họ , hừ! Lâm gia thật quá đáng, đặc biệt là Mã thị!"
Kiều Triều vốn dĩ cũng chẳng định tay giúp đỡ, nhưng những khác trong thôn chắc hẳn sẽ tới hỗ trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-130.html.]
Quả nhiên là , dân làng lục tục chạy giúp sức. Trưởng thôn Kiều Phong cũng đánh thức. Trời lạnh giá thế mà ngoài, quả thật là vất vả bao.
Cuối cùng, kẻ trộm chạy thoát núi, ai đuổi kịp. Cha con Lâm gia đành trở về nhà với vẻ mặt ủ dột, buồn bã. Trưởng thôn Kiều Phong cũng tới hỏi han:
"Nhà các ngươi mất thứ gì? Có rõ mặt mũi tên trộm ?"
Lâm Thạch lắc đầu: "Không, che mặt bằng vải đen."
Mã thị hậm hực : "Nhà mất một ít lương thực. Có là Lý Tam ? Trước từng định trộm lương thực của Kiều gia đấy!"
Kiều Phong trầm ngâm một lát sai gọi Lý Tam đến.
Lý Tam lúc đang ngủ say sưa. Gần đây, còn chặt củi cho Kiều gia nữa nên thể ngủ thỏa thích, chẳng vướng bận điều gì.
Lý Tam đang ngủ ngon lành thì đánh thức bởi tiếng gõ cửa vang dội: "Lý Tam! Ra đây mau, Lý Tam!"
Lý bà tử thấy liền vội mặc quần áo, chống gậy mở cổng: "Có chuyện gì ?" Bà thắc mắc, nửa đêm nửa hôm ai đến tìm con trai bà như .
Những bên ngoài thấy là bà Lý, bèn còn gõ cửa mạnh mẽ như nữa: "Lý bà tử, chúng cần gặp Lý Tam. Hắn ở nhà ?"
Lý bà tử đáp: "Nó đang ngủ trong phòng, để gọi nó dậy." Bà chống gậy trong nhà.
Chẳng bao lâu, Lý Tam gọi dậy, bực bội hỏi: "Chuyện gì thế? Gọi đây gì giữa đêm khuya thế ?"
"Lý Tam, mau ngoài! Trưởng thôn đang đợi ngươi đấy."
Nghe , Lý Tam vội mặc quần áo bước . ngoài, cái lạnh buốt xương ập đến khiến run rẩy: "Sao ? Gọi chuyện gì? Ta đang ngủ ngon lành mà."