Xuyên Thành Nông Phụ Cực Phẩm - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-09-25 06:05:13
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Trân Nương chặn mặt, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Lần đa tạ Kiều Đại ca, nếu giúp, e là gặp hiểm nguy ." Nàng thấy mồ hôi lấm tấm trán Kiều Triều, liền rút một chiếc khăn lụa tinh tế , "Để lau những giọt mồ hôi giúp ."

 

Kiều Triều lập tức thoái lui vài bước, khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc hướng về phía nàng. Hắn tự hỏi, quan hệ giữa hai bọn họ thiết đến mức nào mà nàng hành động như thế? lúc , Chân Nguyệt từ phía bước tới gần, "Huynh đây gì? Đã thấm mệt chăng? Nếu thì hãy an tọa nghỉ ngơi một lát."

 

Kiều Triều lách sang một bên để Chân Nguyệt thấy rõ Lâm Trân Nương đang mặt.

 

Chân Nguyệt khẽ ngạc nhiên, hỏi: "Vị nương tử là ai?"

 

Lâm Trân Nương thấy Chân Nguyệt, thể khẽ run rẩy, trông càng thêm vẻ yếu ớt bất lực. Gương mặt nàng trắng bệch chút huyết sắc, nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Chân Nguyệt: "Chân tẩu tử, là Trân Nương. Mong tẩu tử chớ hiểu lầm, chỉ tạ ơn Kiều Đại ca vì giúp đỡ khi bất tỉnh nhân sự."

 

Vừa , nàng vẻ yếu ớt, hình chao đảo như sắp đổ gục.

 

Chân Nguyệt vội vàng thoái lui vài bước, thận trọng cất lời: "Ngươi ngất là việc của ngươi, chớ giả vờ ngã vạ nơi ! Nếu bà Trương dám dùng cớ đến đòi bồi thường từ , sẽ đến nhà ngươi mà kéo bè kéo cánh loạn ngược đấy."

 

Vừa những lời , Lâm Trân Nương lập tức thẳng , dám ngã. Nàng nếu Chân Nguyệt đến nhà , bà Trương chắc chắn sẽ buông tha nàng.

 

"Xin , xin ," Lâm Trân Nương cúi đầu, giọng điệu rụt rè và sợ hãi.

 

Chân Nguyệt sang Kiều Triều: "Nàng tạ ơn , xin cáo từ ." Nói xong, nàng vòng qua Kiều Triều và bước thẳng về phía .

 

Thân hình gầy yếu, nhu nhược vô cùng của Lâm Trân Nương, bất cứ ai cũng khó tránh khỏi ý nghĩ chèn ép nàng. Nghe nàng thường xuyên bà Trương ngược đãi, mà một khi ý chí chống trả thì đương nhiên sẽ mãi mãi đời chèn ép.

 

Kiều Triều cất bước, : "Chân Nguyệt, xin đợi một chút." Sau đó nhanh chóng bước nhanh hơn để đuổi kịp Chân Nguyệt, nhưng vẫn quên nhấn mạnh một câu: "Người cứu ngươi , ngươi nên tạ ơn thực sự cứu ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-phu-cuc-pham/chuong-105.html.]

 

Hắn chỉ kịp hô hoán gọi đến giúp, cần tạ ơn ? Còn việc lau mồ hôi , thật đúng là kỳ lạ.

 

Kiều Triều lắc đầu, bước nhanh hơn để đuổi kịp Chân Nguyệt.

 

Chân Nguyệt đầu , bỗng nhiên nàng nhận điều gì đó bất thường.

 

Lời lẽ Lâm Trân Nương , cái cớ Chân Nguyệt hiểu lầm, cùng với giọng điệu dịu dàng ủy mị , khiến nàng chợt nhận một loại nữ nhân mà nàng từng thấy ở kiếp : những kẻ ngoài mặt yếu đuối, ngây thơ nhưng bên trong đầy toan tính.

Mèo Dịch Truyện

 

"Nàng coi cứu mạng nên tạ ơn đặc biệt ? Vừa nàng định gì thế?" Chân Nguyệt thẳng thắn hỏi Kiều Triều.

 

Kiều Triều cảm thấy đôi chút phiền muộn, mặt hiện lên nét chán ghét khó chịu.

 

Cái cách mà Lâm Trân Nương thể hiện vẻ ngưỡng mộ khiến cảm thấy như mạo phạm. Hắn là ai chứ? Nhìn qua thì Lâm Trân Nương cũng chẳng xí, nhưng mà...

 

Hắn âm thầm liếc Chân Nguyệt, nghĩ thầm, Chân thị trông còn sắc sảo hơn nàng nhiều phần. Hơn nữa, Lâm Trân Nương quá yếu đuối, là kiểu vô cùng chán ghét.

 

"Ta chỉ gặp nàng hai thôi," Kiều Triều , đồng thời quan sát sắc mặt Chân Nguyệt, trong lòng thầm lấy lạ vì nàng hề nổi giận. Hắn là trượng phu của nàng cơ mà, với tính cách của Chân Nguyệt, chẳng lẽ nàng nổi trận lôi đình?

 

suy nghĩ .

 

Khoảng thời gian qua chung sống, Kiều Triều nhận Chân Nguyệt khá hiểu tình đạt lý, kiểu chuyên gây sự vô cớ như dân làng vẫn đồn đại. Nếu chuyện rõ ràng thì nàng cũng hề gây phiền toái vô cớ.

 

 

Loading...