Xuyên Thành Nông Nữ, Được Cả Nhà Chồng Cưng Chiều - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:24:30
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Áy náy

Người đến còn phận của Tiêu Mộc, thì Tiêu Mộc nhận , đến chính là Định An Hầu phủ Hầu gia, Tô Lạc Hiền.

Ha ha, đuổi vợ mà đuổi đến tận cái thung lũng núi , thật thú vị.

Tiêu Mộc đuôi mắt khẽ nhếch, đúng lúc , Tô lão gia cũng phận của Tiêu Mộc: “Ngươi Thành Vương phủ tiểu công tử ?”

Tiêu Mộc phủ nhận.

Khi lão phu nhân đến đây, chuẩn tinh thần nhận phận, chỉ là lão phu nhân thị lực vẫn luôn , tuy chút nghi ngờ, nhưng vì tiểu công tử c.h.ế.t cháy trong hỏa hoạn, nên chỉ nghĩ là nhầm.

vị Hầu gia thì khác.

Thứ nhất, thị lực của .

Thứ hai, quan hệ thiết với Thành Vương, vô cùng quen thuộc với dung mạo của Thành Vương.

Với dung mạo giống Thành Vương đến chín phần như Tiêu Mộc, chỉ cần một cái , là thể xác nhận.

“Sao ngươi ở đây?” Định An Hầu hỏi.

“Ta từ nhỏ sống ở đây, ở đây phụ mẫu của , gia đình của , ở đây, thì còn thể ở ?”

Ngữ khí hai đều khá bình thản, nhưng những xung quanh thấy, đều vô cùng chấn động.

Thị vệ theo Hầu gia cũng là những trải qua phong ba bão táp, bọn họ cũng ngờ rằng, ở một thôn núi hẻo lánh như , những thể thấy hổ mà còn thể thấy, tiểu công tử của Vương gia.

Tiêu Tùng càng khó mà kiềm chế sự kinh ngạc trong mắt.

Gà Mái Leo Núi

Cha Tiêu Mộc là nhi tử của một cố hữu ? Sao thành nhi tử của Vương gia?

Hắn mà vẫn luôn xưng gọi với nhi tử của Vương gia!

Theo tiếng chuyện của bọn họ, những khác trong Tiêu gia cũng đến cửa.

Lão phu nhân nhận Hầu gia.

Vẻ mặt lộ là kinh hỷ, mà là kháng cự.

“Sao ngươi đến đây? Ta phái với ngươi ? Ta ở đây đủ tự nhiên sẽ trở về!”

Hầu gia thấy lão phu nhân đầu tiên lộ nụ mặt: “Phu nhân, nàng ngoài ít thời gian , nên về kinh .”

“Ta về thì ảnh hưởng gì đến ngươi, dù trong lòng ngươi nghĩ là đương kim Thánh thượng, tâm tâm niệm niệm cũng đều là chuyện triều chính, đối với ngươi thì gì khác biệt?”

“Sao khác biệt?” Hầu gia lộ vẻ mặt chột .

“Phu nhân ở đây, ăn ngủ yên.”

“Theo thấy, là sống quá an , chút thích nghi chăng.” Lão phu nhân rõ ràng lời của Hầu gia dỗ dành.

Thấy khí giữa hai chút gượng gạo, Từ Chính Hương : “Hầu gia đại giá quang lâm, đừng ở cửa nữa, mau mời nhà , mau mời nhà .”

Nhìn những dân làng đang xem náo nhiệt cách đó xa, lão phu nhân gì, đầu, trở về phòng của .

Hầu gia cũng nhanh chóng theo .

Hai cửa liền đóng chặt cửa phòng.

Mấy nha bên ngoài.

Một đám thị vệ cũng ở trong sân, tự giác xếp thành một hàng, canh giữ cửa.

Tình thế dường như chút căng thẳng.

Người nhà họ Tiêu cũng đều chằm chằm căn phòng đó, bên trong sẽ xảy chuyện gì.

Nửa lúc , lão phu nhân và Hầu gia đều từ trong phòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nong-nu-duoc-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-177.html.]

Vẻ mặt lão phu nhân , nhưng dịu nhiều so với lúc nãy.

Trên mặt Hầu gia mang theo nụ , nhưng nếu kỹ, thể phát hiện chỗ đầu gối áo bào ngoài của , dường như dính một chút bụi bẩn.

“Để chê .” Lão phu nhân mở lời .

“Vị là Hầu gia nhà , cần sợ hãi.”

“Được .”

Không khí căng thẳng ban đầu tức khắc tan biến.

Đối mặt với quý khách Từ Chính Hương chút bối rối, nhưng may mắn là những ngày quen với lão phu nhân, nên khi đối mặt với Hầu gia cũng đến nỗi sợ hãi đến chân mềm nhũn.

“Hầu gia đường xa đến đây, mau mau xuống nghỉ ngơi, sẽ nhanh chóng vài món ăn để tiếp phong tẩy trần cho Hầu gia.”

“Mau đừng bận rộn.” Lão phu nhân .

“Nhập gia tùy tục, ở kinh thành là Hầu gia, đến đây, chính là ngoại tổ phụ của Lạc Hân, chúng buổi tối chuẩn ăn lẩu , cứ theo nguyên bản mà chuẩn , thêm một đôi đũa là .”

Nghe lão phu nhân , Hầu gia cũng mở lời: “Ừm, cứ theo ý phu nhân là .”

Hắn cũng giống phu nhân mà hòa nhập đám , nhưng dù quan lâu, gì cũng mang giọng điệu lệnh.

Từ Chính Hương vội vàng xuống chuẩn món ăn.

Hầu gia chuyển ánh mắt sang Diệp Lạc Hân.

Cô bé gầy gò nhỏ nhắn đó, trông vô cùng giống với cô nữ nhi mất của , ngay cả đôi mắt linh động và vẻ mặt quật cường khuôn mặt, cũng y hệt.

Đã nhiều năm trôi qua, Hầu gia vốn tưởng rằng, sẽ bao giờ nhớ dáng vẻ của nữ nhi nữa.

cho đến khi thấy Diệp Lạc Hân, mới phát hiện, dung mạo của nữ nhi vẫn luôn ở trong lòng , hề quên một ly một tí.

“Ngươi chính là Lạc Hân?” Hầu gia mở lời.

Diệp Lạc Hân cảm thấy sợ hãi, tiến lên hành lễ: “Hầu gia.”

Tô lão gia lộ vẻ vui, đầu lão phu nhân: “Nàng xem nàng . Nàng xem nàng xa cách với đến thế.”

Lão phu nhân hề cảm thấy đúng.

Diệp Lạc Hân: “Con bé mười mấy năm gặp ngươi, sớm quên ngươi trông như thế nào , xa cách với ngươi chẳng là điều hiển nhiên ?”

“Đi đem bình sứ và danh họa mang xe xuống đây!” Tô lão gia dặn dò thuộc hạ.

Thuộc hạ lệnh, lập tức chạy ngoài cửa, từ xe ngựa ôm xuống ba cái hộp lớn và năm cuộn tranh.

Thuộc hạ đặt những thứ lên bàn.

Tô lão gia đích tiến lên, mở một trong các hộp, chỉ cho Diệp Lạc Hân xem: “Nàng xem, đây là bình sứ hồng mai lạc tuyết mà nàng thích nhất hồi nhỏ, cặp mà từng cất giữ nàng vỡ, nàng nửa ngày, đây là thứ lệnh đến Giang Nam tìm về.”

Nói xong, mở một hộp khác: “Còn cái , chiếc bình ngọc dương chi là của nhà chúng thờ phụng bàn thờ Phật, hồi nhỏ nàng nhất quyết đòi cho bằng , còn vì cái nương nàng đ.á.n.h một trận.”

Nói đến đây, Hầu gia dừng , : “Những năm nay vẫn luôn hối hận, chẳng qua chỉ là một cái bình thôi, cớ gì vì chuyện tổn thương tình cảm giữa nương và nàng.”

Khóe mắt Diệp Lạc Hân chút nóng lên.

Những chuyện mà Hầu gia , nàng một chút ký ức nào.

lão nhân gia kể lể rành mạch, dường như những chuyện đó mới xảy ngày hôm qua.

Có lẽ, là trong lòng lặp lặp hàng vạn , cho đến ngày hôm nay, mới rốt cuộc .

“Ngoại tổ phụ, con và nương vì chuyện mà tổn thương tình cảm.”

Người khuất, Diệp Lạc Hân nên gì.

Chỉ hy vọng như , thể giảm bớt chút áy náy trong lòng vị lão nhân mắt .

 

Loading...