Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:49:02
Lượt xem: 31
Chương 561:
Kỳ học đã gần kết thúc nên Dư Tương phải trải qua cuộc thi cuối kỳ cuối cùng. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cô khăng khăng một mực phải lấy được thành tích cao nhất trước khi tạm biệt.
DTV
Chiều chiều tan học còn phải về nhà nhanh để luyện đề tiếng Anh và học nói khẩu ngữ.
Có thể là càng đến gần lúc gặp nhau cô càng cảm thấy thời gian trôi thật sự quá chậm thì phải. Cô đếm thời gian từ cuối tháng đến đầu tháng, mãi đến khi giảng viên trong trường thông báo cho cô chuẩn bị hành lý và lấy vé máy bay.
Lần này cô đi hơi gấp.
Lâm Bảo Chi vừa bất lực vừa buồn cười trêu chọc: "Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà. Con ấy à, vừa về được hai năm lại muốn ra nước ngoài hai năm. Ở ngoài kia nhớ chăm sóc bản thân nhé..."
Nghĩ tới nghĩ lui thì đứa con gái ít được quan tâm nhất cũng sắp phiêu bạt ngoài kia rồi. Còn đứa giữ bên người mình, thôi, không nhắc tới cũng chẳng sao.
Dư Tương tiến lên ôm lấy bà một cái.
Lâm Bảo Chi sửng sốt. Bà không còn nhớ nổi lần gần nhất mình ôm con gái là lúc nào nữa.
Cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đưa Dư Tương tới cửa kiểm soát an ninh. Cô nói tạm biệt mọi người rồi xách hành lý đi vào, đi xa rồi vẫn còn quay lại phất tay với bọn họ rồi mới từ từ biến mất trong đám người.
Lúc này Lâm Bảo Chi mới không nhịn nổi nữa mà khóc thành tiếng. Chu Cầm Vận cảm động lây nên cũng vỗ vỗ vai kiên nhẫn an ủi bà.
Còn lại hai người cha lại im lặng không nói gì. Ninh Bồi Triều biết bên kia có con trai mình chờ sẵn rồi. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng nên không có gì phải lo lắng. Còn Dư Kiến Kỳ thì lại rất ngỡ ngàng. Bởi vì Dư Tương chỉ vội vàng nhìn lướt qua ông một cái mà thôi, không khác gì khi nhìn người xa lạ.
Nhớ lại thì hình như bọn họ chưa từng thật sự ầm ĩ với nhau lần nào. Nhưng việc Dư Tương không để ý tới ông là sự thật. Cứ như từ sau khi trưởng thành, ông không còn đứa con gái này nữa vậy.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-561.html.]
Máy bay cất cánh, những bạn học tuổi tác không đồng đều xung quanh ít nhiều gì cũng kích động nhìn ngó xung quanh. Một tấm vé máy bay có giá hơn ba nghìn đồng. Trong số bọn họ có không ít công nhân viên chức làm cả tháng cũng chỉ mới được từ năm mươi đến tám mươi đồng mà thôi. Tiền lương bốn năm năm của bọn họ mới đủ mua một tấm vé máy bay.
Trân trọng, tò mò và khao khát, dần dần, những từ ngữ phức tạp không còn đủ để hình dung tâm trạng của bọn họ nữa.
Dư Tương cũng cảm thấy thế. Lúc đầu cô chưa từng nghĩ đến việc ở thời đại này cũng có thể bay tới một quốc gia khác để trải nghiệm những phong tục tập quán khác nhau. Hơn nữa quan trọng hơn là ở đó có một người mà cô đã nhớ thương suốt nửa năm.
Nghĩ lại khoảng thời gian nửa năm này thì có vẻ hơi khó khăn. Nhưng sự thật thì không có quá nhiều cảm giác chân thật. Cảm giác nhớ ai đó thật lâu nhưng lại rất bình tĩnh là một cảm giác rất kỳ quái.
Lúc ở trên máy bay, Dư Tương vẫn luôn cảm thấy choáng váng. Cô cầm bài chuyên ngành lên đọc một lúc lâu. Vốn tưởng rằng mình sẽ có thể nhớ kỹ rất nhiều nội dung trong đó, thế nhưng lúc gấp giấy lại thì đầu óc trở nên hỗn loạn, không nhớ được gì cả.
Máy bay đáp xuống đất, dòng người dần đi ra ngoài.
Đại sứ quán sẽ cho nhân viên công tác tới đón nhóm du học sinh như bọn họ và hỗ trợ bọn họ ở một mức độ nhất định. Tất cả mọi người đều đang tìm những nhân viên này thì tầm mắt của Dư Tương lại dính chặt vào một chỗ. Sau đó cô cầm hành lý đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa tiếp đón, trong đám người tóc vàng mắt xanh thỉnh thoảng lại có vài người châu Á tóc đen mắt đen lẫn vào. Nhưng Dư Tương lại không thấy được người và mình muốn gặp. Đúng lúc này, người đồng hành cùng cô đã tìm được nhân viên công tác của đại sứ quán trước.
"Tiểu Dư, bên này này!"
"Vâng!"
Ninh Miễn đứng cách đó không xa trơ mắt nhìn người mà mình nhớ thương đã lâu chạy về phía người khác. Anh bất đắc dĩ đỡ trán, kiềm chế sự nhớ nhung đang tràn lan như cỏ dại trong lòng rồi đi theo phía sau cô.
Nhân viên công tác của đại sứ quán đang dặn dò những việc cần chú ý. Dư Tương rất nghiêm túc lắng nghe, mãi đến khi có người vỗ vai cô từ phía sau.
Một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong tầm mắt khiến cô sửng sốt.
Ninh Miễn bật cười một cái rồi hơi xoay người nhận lấy hành lý của cô. Anh hỏi với vẻ hơi tổn thương: "Sao thế? Không quen anh à?"
Dư Tương a lên một tiếng ngắn ngủi rồi tiến lên ôm chặt lấy anh, cảm giác rất chân thật.