Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:33:14
Lượt xem: 53
Tiếc là Ninh Miễn đang ở đây, Trường Phong không thể nói chuyện với cô, nếu không có thể dùng máy thăm dò Trường Phong rồi.
“Ninh Miễn, em cứ thấy lạ lạ sao đó, hay là chúng ta trở về nhé?”
Dư Tương thuận tay tạo ra một viên đạn khói, ít nhất cũng làm Ninh Miễn đề cao cảnh giác.
DTV
Ninh Miễn chỉ về đằng trước: “Đi mua chút anh đào rồi về?”
“Được.”
Hai vợ chồng son đi trên phố vừa đẹp mắt vừa nổi bật.
Dư Lộ trốn ở đằng sau gốc cây, nhờ vào ánh đèn mờ ảo có thể nhìn rõ từng cử động của hai người họ khi ở chung, sự ghen ghét trong lòng như sắp trào ra ngoài.
Chẳng trách Dư Tương hơn cô ta về mọi mặt…
Cách tốt nhất để tách hai người họ ra là dựa vào yếu tố bên ngoài, Dư Lộ nhớ tới người nhà họ Dư liên tục ra vào bệnh viện, bỗng nảy ra một ý tưởng.
Trở về nhà khách, Dư Lộ nhìn thấy Bùi Thừa Hãn đang ung dung đi tới.
Bùi Thừa Hãn phải lén lút ra ngoài gặp cô ta. Khoảng thời gian trước cha mẹ và người lớn trong nhà rất ít khi quan tâm tới việc qua lại của bọn họ, nhưng không hiểu tại sao mà gần đây cha mẹ Bùi Thừa Hãn và bà ngoại Lâm lại thúc giục anh ta về nhà sớm, mãi tới hôm nay mới tìm được lý do chính đáng.
“Lộ Lộ, em… định ở đây bao lâu?”
Dư Lộ lo lắng nắm góc áo: “Anh cả, em sẽ không gây phiền toái cho anh.”
Bùi Thừa Hãn xoa ngón tay, xấu hổ nói: “Không phải anh chán ghét em, chỉ sợ em mà ở ngoài lâu quá thì chồng em sẽ lo lắng.”
“Anh ấy sẽ không lo lắng.”
“Cái gì?”
Dư Lộ nhanh chóng nở nụ cười ngây ngô: “Không có gì, bây giờ em chưa muốn về, anh Thừa Hãn đừng hối em.”
“Được.”
“Anh Thừa Hãn, anh có thể giúp em chuyện này được không?”
Bùi Thừa Hãn nhíu mày, hơi lo lắng hỏi: “Em cần anh làm chuyện gì?”
Dư Lộ tới gần nói nhỏ: “Em muốn biết số phòng bệnh viện của bà nội Ninh Miễn.”
“Cái này…”
Bùi Thừa Hãn không đồng ý ngay.
Bệnh viện trung tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-485.html.]
Tầng năm và tầng sáu của khu nội trú thường dành cho cán bộ đã về hưu, là nơi họ dưỡng bệnh và nghỉ ngơi. Vì trong đó không có nhiều bệnh nhân, có nghĩa là có rất ít người ở tầng năm và sáu. Người nào muốn vào phải đăng ký ở trạm y tá, ai cũng biết điều này.
Các y tá ở trạm y tá toàn rất tài giỏi, gặp một lần là nhớ rõ, nếu có người lạ vào thăm bệnh, thì sẽ bị…
“Đồng chí kia! Nói cô đấy, lại đây đăng ký đi, tới phòng bệnh nào? Thăm người nào?”
“Phòng 602, người nhà họ Ninh.”
Trạm y tá làm bản đăng ký, điền tên của cô ta, sau đó y tá nhiệt tình chỉ đường.
“Ở ngay phía trước, không xa, nhưng lầu này có khá nhiều bệnh nhân, lúc cô gõ cửa phải nhẹ một chút, đừng làm phiền bệnh nhân ở xung quanh, cũng đừng lớn tiếng.”
Dư Lộ nhíu mày: “Tôi tự biết.”
Cô ta cầm trái cây đi tới phòng 602.
Trong phòng bệnh 602 không có người không liên quan, chỉ có một mình Ninh Miễn, bà Ninh đang nằm quay lưng ra cửa, không nhìn thấy rõ mặt.
Dư Lộ vừa đẩy cửa đi vào là thấy anh, lồng n.g.ự.c không khỏi hoảng sợ, thầm tìm kiếm điểm tương tự với người kia, có lẽ là vì tính cách giống nên bây giờ anh đang lạnh lùng nhìn cô ta. Trong nhất thời, cô ta có xúc động muốn nhận anh ngay, để bọn họ có thể ở bên nhau lâu dài.
Nếu biết người được chọn để tiên quân đầu thai đã thay đổi, vậy thì cô ta không cần thay đổi điều gì cả, chỉ việc sống như bình thường cũng có thể được như mong muốn.
“Ninh, Ninh Miễn, sao chỉ có anh thôi vậy?”
Ninh Miễn cau mày, không vui nhìn cô ta, không thèm quan tâm, nói: “Cô tới đây làm gì? Nếu tìm bà nội tôi thì mời cô nhanh chóng rời khỏi đây. Sức khỏe của bà không tốt, không thể tiếp nhiều khách.”
Dư Lộ nói lắp bắp: “Em, em không có, em chỉ tới đây để khám bệnh thôi. Nghe nói bà nội Ninh nằm viện nên định qua thăm xem thế nào.”
Cô ta nói rất chân thành tình cảm, như thế cô ta và Dư Tương là chị em tốt vậy.
Ninh Miễn không d.a.o động: “Nhà chúng tôi không thân thiết với các cô tới vậy, cô đi ra ngoài đi.”
Dư Lộ thầm đánh giá từng cái giơ tay nhấc chân của anh, trong lòng thật sự tin tưởng, tiên quân đầu thai, tính cách sẽ không thay đổi nhiều, mà cô ta rất quen thuộc vẻ mặt lạnh nhạt này của Ninh Miễn.
“Em, em không cố ý tới đây, em chỉ tới lấy thuốc rồi sẽ về nơi đóng quân ngay. Nhưng có chuyện này em vẫn luôn không nói cho anh. Bây giờ em và Dư Tương không có quan hệ gì, nhưng em cảm thấy chị ta không nên lừa anh như thế, nghĩ tới nghĩ lui, em vẫn nên nói chuyện này cho anh.”
Ninh Miễn ngạc nhiên, đúng là đang sốt ruột, rõ ràng muốn biết đó là chuyện gì.
Dư Lộ rất vui, cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng: “Ninh Miễn, em biết trước đây em làm nhiều chuyện sai trái, nhưng quá khứ đã qua rồi, em muốn bắt đầu lại lần nữa, thoát khỏi những chuyện trước kia. Đây là bí mật cuối cùng của em.”
Ninh Miễn: “Cô trải chăn lâu quá đấy.”
Ngụ ý là giục Dư Lộ nói nhanh lên.
Dư Lộ nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của anh, m.á.u toàn thân như bị thiêu đốt, cô ta cố gắng che giấu sự kích động, giả vờ bình tĩnh nói: “Ninh Miễn, anh có biết vào buổi tối mà anh và Dư Tương ở bên nhau đã xảy ra chuyện gì không? Là vào buổi tối sinh nhật của ông nội Khương Duệ Quân đấy.”
Lúc đó, Dư Tương và Ninh Miễn đang hôn môi thì bị Ninh Bồi Triều và Chu Cầm Vân cắt ngang.