Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 448
Cập nhật lúc: 2024-10-02 10:11:29
Lượt xem: 57
Cúp điện thoại, Trường Phong tỏa nhiệt ở trong dây chuyền.
“Sao thế?”
Trường Phong: “Sao cô lại để Dư Lộ quay về? Lẽ nào không để cô ta ở Côn Xuyên sao?”
Dư Tương nhún vai: “Không thì sao đây? Lỡ mà cô ta ra tay với cha mẹ chồng thì sao? Tôi thấy cô ta chưa chắc không làm ra chuyện đó, tôi không muốn bị mắc cái nợ xấu này đâu, tôi sợ tối đến lại mơ thấy ác mộng lắm.”
Dường như Trường Phong rất khó xử, cuối cùng cũng không nói gì.
“Có phải cậu đang hối hận vì không cho tôi nhiệm vụ tiếp theo phải không? Nhưng mà tại sao cậu lại không muốn Dư Lộ quay về?”
Trường Phong đắn đo trả lời: “Không phải tôi không muốn cô ta quay lại, mà tôi cảm thấy lần quay lại này có nguy hiểm với cô.”
Dư Tương che đi nét tính toán trong đôi mắt, bên ngoài vẫn tỏ vẻ cười nói: “Có thể có nguy hiểm gì với tôi chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là phát hiện ra Hứa Chấn Uyên không phải người đó thật sự, ờ, nhiệm vụ trước đó của chúng ta còn là tác hợp cho Dư Lộ và Ninh Miễn, đáng tiếc vẫn luôn thất bại, sao cậu lại không nhắc tới chuyện này?”
Trường Phong như một người lớn che giấu sự ngại ngùng của mình: “Chuyện này cần phải tính kế lâu dài, cô đừng vội chuyện này trước, chúng ta từ từ thương lượng.”
“Trường Phong, tôi thấy cậu gần đây rất kỳ lạ đó?”
DTV
Trường Phong: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Dư Tương lắc đầu: “Không nói rõ được, chỉ là cảm nhận thôi.”
Trường Phong do dự một hồi rồi mới trả lời: “Thế cô có tin tôi không?”
“Tin chứ, sao lại không tin được, không phải tôi đã từng thề sao, tôi nghĩ cậu sẽ không hại tôi.”
Chỉ là sẽ lợi dụng cô mà thôi.
Trường Phong dường như vui vẻ hơn nhờ câu trả lời này: “Cô tin tôi là được, Dư Tương, sau khi cô giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
Dư Tương cười bất lực: “Được thôi.”
Giọng nói ngọt ngào làm c.h.ế.t người.
Thực ra lúc này nếu đổi thành Quyển Quyển thì nó sẽ cảm thấy mẹ quá dễ nói chuyện rồi, nhưng Trường Phong thì chẳng thấy gì cả.
Dư Tương kể chuyện này với Ninh Miễn, anh nghe xong không có phản ứng gì.
“Sao thế?”
Ninh Miễn cười nhẹ: “Sao lại sao thế? Em đã nói ra quyết định của mình rồi thì đương nhiên anh sẽ không phản đối, Hứa Chấn Uyên nói được làm được mới tốt, còn nếu anh ta không làm được, thì họ đừng có nghĩ tới việc sống nhẹ nhàng ở Yến Thành này.”
Như đã nói hồi đầu, không truy cứu tội Dư Lộ để cô ta vào tù, thế thì những người bị hai bọn họ lúc nào cũng có lý do để dẫm đạp cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-448.html.]
Dư Tương sờ chỗ râu đang mọc trên cằm anh, hài lòng nói: “Con người anh bá đạo thật đó.”
Ninh Miễn nhập vai cùng cô, cười trêu đùa: “Nếu không bá đạo thì có xứng làm người đàn ông của em không?”
“Anh đoán xem?”
“Anh đoán là không.”
Hai người đều bá đạo từ trong xương cốt, điểm này đúng là rất xứng.
Dư Tương chỉ cười không nói, chuyển sang vấn đề phối đồ cho ngày mai, thời tiết ấm dần lên rồi, chiếc áo lông mà cô thường mặc đã được giặt sạch sẽ cất đi rồi, ngày mai đi chúc thọ bà Ninh ở nhà họ Ninh, bọ họ đều phải ăn mặc cho thật đẹp mới được.
Chọn đi chọn lại, Dư Tương đã chọn ra được chiếc áo khoác mà Chu Cầm Vận mua cho cô, phối cùng một chiếc áo len, đơn giản thoải mái là được.
Ninh Miễn đứng bên nhìn cô chọn đồ, thấy đồ mà cô chọn xong, nằm xuống giường chỉ cô: “Dư Tương Tương, lấy giúp anh đồ mà anh chưa mặc qua đây.”
“Chiếc nào?”
“Cái có màu gần giống với cái em đang mặc ấy.”
Đó là một chiếc áo khoác màu xanh dương đậm, ban đầu Chu Cầm Vận mua cũng không biết có ý gì không, đặc biệt chọn hai chiếc có hai màu gần giống nhau, nhìn cái là biết ngay đây là đồ tình nhân đang hot.
“Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên.”
Ninh Miễn phối thêm một chiếc áo len màu xám bên trong, anh vẫn luôn nhớ mong chiếc áo len màu xám đậm bán thành phẩm của Dư Tương, đoán rằng phải tới mùa đông năm nay mới được mặc, lời nói hồi đâu giờ đã thành sự thật, áo len làm quà sinh nhật là tuyệt nhất.
Sáng sớm hôm sau họ đã đến nhà họ Ninh, quả nhiên đã kéo theo một trận dò xét.
Dì Hạnh đặc biệt tán thưởng nói: “Hai đứa mặc bộ này nhìn cái là biết một đôi ngay!”
“Đúng không? Tôi cũng thấy thế.”
Bà Ninh và dì Hạnh một người hát một người ca, đều cảm thấy hai người trước mắt rất bổ mắt, bà giục Ninh Miễn: “Mau, chụp cho hai đứa nó một tấm, đứng ở chỗ cửa tiếp đón ấy.”
Vì hôm nay là sinh nhật của bà nên đặc biệt chuẩn bị cả máy ảnh, chụp thật nhiều ảnh, giữ lại làm kỷ niệm.
Ninh Triệt là một nhiếp ảnh gia, khó tránh được bệnh nghề nghiệp, bày tư thế cho hai người, tiện thể còn trêu chọc: “Đúng rồi, hai người dựa gần nhau vào, thân mật hơn chút, Ninh Miễn, em cười vui lên chút không được à?”
“Khụ —”
Ninh Triệt có hơi sợ, anh không dám đối diện với em họ, bèn nói: “Anh thấy thế này cũng được.”
Đối tượng của Ninh Triệt, Triệu Phương lần đầu tới nhà họ Ninh làm khách đang đứng một bên nhìn Ninh Triệt tách tách chuyên nghiệp chụp ảnh cho hai người, nụ cười trên mặt có hơi cứng ngắc, sao không nói để cô ta và Ninh Triệt chụp một tấm?