Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-09-26 21:37:49
Lượt xem: 77
Bởi vì trở về nhà họ Ninh ăn tết, Dư Tương cũng không chuẩn bị món ăn nào cho năm mới nữa, hôm sau, lúc chị hàng xóm gọi cô cùng đi mua đồ ăn, cô liền nói tình huống ở nhà mình.
Hai người hẹn ngày kia trở về nhà họ Ninh, sắp xếp hai bộ đồ mặc ăn tết, sau đó mang quà tặng trong ngày lễ đến đó, trước tết Ninh Miễn phải đi làm hai ngày, cho nên Dư Tương đi trước, buổi tối anh sẽ đến nhà họ Ninh sau.
Buổi sáng lúc Ninh Miễn đi làm, Dư Tương vừa mới rời giường, ngậm bàn chải đánh răng chơi với Quyển Quyển, lúc Ninh Miễn đi đã đóng cửa lại, nhưng cô vẫn chưa khóa chốt, đến giờ đi làm, trong tòa nhà yên tĩnh trở lại.
Dư Tương ngồi trên sô pha dưỡng da, mặt dây chuyền đột nhiên nóng lên.
DTV
Hệ thống Trường Phong: “Dư Tương, cạnh cửa có nguy hiểm, đừng sợ, tôi đã cài trâm cài tóc lên cho cô, bây giờ đi chốt cửa đi”
Trâm cài, phần thưởng nhiệm vụ chuyển thành kẹp tóc, có thể phòng thân.
Dư Tương đứng lên, đi đến sau cửa lặng lẽ chốt khóa, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ.
Tiếng bước chân đó đi đến trước cửa có ý đẩy ván cửa, phát hiện không đẩy được, khẽ hừ một tiếng.
Có lẽ thấy lạ vì sao không mở cửa được.
Dư Tương lấy d.a.o găm cầm trong lòng bàn tay, Quyển Quyển đi theo bên người cô, như thể cảm thấy nguy hiểm, đôi mắt nhìn chằm chằm ván cửa, giống một khẩu s.ú.n.g săn uy lực.
Dư Tương sờ sờ đầu nó ý bảo đừng lên tiếng, nín thở chờ đợi.
Sau đó dưới lầu truyền đến tiếng xe đạp rõ ràng, người ngoài cửa nhẹ giọng mắng, vừa muốn xuống lầu thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của người lên lầu.
“Má!”
Người đàn ông ngoài cửa nhíu mày, trong ánh mắt hung ác đầy tức giận, tiếng bước chân dưới lầu rất nhanh càng ngày càng gần, hắn không kịp nghĩ nhiều lập tức chạy lên lầu.
Tiếng bước chân nặng nề dừng lại ở tầng 3, Dư Tương đang thắc mắc, thì nghe thấy một âm thanh quen tai: “Dư Tương, là tôi.”
Dư Tương thả lỏng trong lòng, mu bàn tay ở sau lưng thu hồi d.a.o găm, mở chốt cửa ra: “Sao anh đột nhiên trở về vậy?”
Ngoài cửa Ninh Miễn thở hồng hộc, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, nhìn cô bình yên vô sự, theo bản năng mỉm cười, cất cao giọng nói: “Anh quên mang bản vẽ theo, quay lại đây lấy.”
Vừa dứt lời, trên lầu có một chút âm thanh va chạm, cùng với tiếng bước chân.
Ninh Miễn nhấc chân muốn lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-230.html.]
Lúc này, một âm thanh già nua đầy ác ý cùng tò mò truyền đến từ cầu thang dưới của chung cư: “Tiểu Ninh? Cậu về đây làm gì thế?”
Bà Lý kéo theo một bác gái khác, không giống người sáu bảy chục tuổi chút nào, chỉ mất một lúc đã đi đến giữa tầng hai từ khi mở miệng, cả hai thăm dò tò mò nhìn sang, nhìn thấy vợ chồng son tay trong tay, bà Lý có chút thất vọng.
Dư Tương dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay của Ninh Miễn, cười khanh khách nhìn qua: “Bác gái, bác tìm cháu có chuyện gì sao?”
Bà Lý cười mỉa: “Bác muốn tìm cháu để mượn đồ, vừa rồi gọi Tiểu Ninh, cậu ấy cũng không trả lời, còn tưởng rằng cậu ta vội vã trở về có chuyện quan trọng gì!”
Vừa đến giờ làm, liền có một thanh niên nhìn trước nhìn sau mới đi vào tòa chung cư, sau đó Ninh Miễn đạp xe trở về, mặt không cảm xúc, bà còn tưởng Dư Tương ở nhà không an phận đưa người đàn ông khác về, Ninh Miễn vội vàng trở về để bắt gian!
“Anh ấy lấy bản vẽ thôi ạ.”
Bác gái khác cũng cảm thấy ngượng ngùng, bà Lý nói sẽ dẫn bà ta đến xem kịch vui, đây là trò hay đó à?
“Bác Lý, cháu về nhé?”
Bà Lý cười lạnh với đôi vợ chồng trẻ, sau đó xoay người rời đi, lại nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu, theo sau là tiếng thét chói tay không thể tin được của bà Trình!
“A ——”
Làm kinh động cả tầng không tính, còn có hai tầng trên dưới.
Bà Lý phản ứng còn nhanh hơn Ninh Miễn: “Gì vậy, có phải có ăn trộm hay không?”
Bà càng già càng dẻo dai, bước lên tầng 4 trước những người trẻ tuổi, tin chắc suy nghĩ vừa rồi của mình, dáng vẻ lưu manh của người đàn ông đi vào lúc nãy nhất định không phải người tốt.
Ninh Miễn cùng Dư Tương liếc nhau, tay trong tay theo phía sau.
Mọi người có nhà ở tầng 5 nghe thấy động tĩnh cũng ào ạt đi xuống.
Tầng 4, bà Trình thét chói tai xông lên phía trước muốn kéo người ra, giải cứu con gái bị vây ——
“Đồ lưu manh, mày buông con bé ra!”
Bà Lý há to miệng: “Ơ, thanh niên này, phản ứng lạnh lùng khi có bị thương thế!”
Dư Tương thăm dò nhìn sang, ai biết còn chưa nhìn được, trước mắt đã bị một đôi tay che lấy.