Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-09-25 06:08:41
Lượt xem: 91
Chương 120. -
“Bác gái, con thấy như thế nào cũng được cả, hay là hỏi thử Ninh Miễn đi.”
Chu Cầm Vận giả vờ oán trách: “Con không thể vậy được, cái gì cũng nhìn sắc mặt nó, con xem xem bây giờ có thể nhìn được nó có biểu hiện gì không? Con phải áp chế nó, nếu không thì con sẽ bị nó dắt mũi đấy.”
Dư Tương rất muốn hỏi bác là mẹ ruột của Ninh Miễn sao? Sâu sắc hơn là tính cách thật sự của Ninh Miễn rốt cuộc phiền phức đến mức nào mới khiến mẹ ruột có cảm giác như vậy…
Nhưng lời nói đến miệng đã bị Dư Tương thay đổi thành câu nói không chắc chắn: “Con cảm thấy như bây giờ rất tốt.”
Chu Cầm Vận không nói thêm gì, đẩy Dư Tương vào phòng làm việc, còn mình thì vội vàng xuống lầu.
Trước lạ sau quen, Dư Tương đứng trước cửa phòng làm việc nhìn vào: “Em tìm cuốn sách đọc có được không?”
Ninh - không cảm xúc gì - Miễn: “Ừm.”
Dư Tương tìm được một cuốn truyện ma Liêu Trai, dù gì Ninh Miễn cũng ở đây, anh có thể trấn nhà.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, không ai nhìn ai, Dư Tương đọc xong thì nhìn thời gian, đang suy nghĩ xem lúc nào thì về nhà được, nhưng còn chưa động đậy được gì thì đã nghe thấy tiếng động dưới lầu, là giọng nói của Dì Hạnh.
“Tiết Đồng, cô ở dưới lầu đợi tôi, tôi gọi người cho cô —-”
Sau đó là tiếng ầm ầm ầm chạy lên lầu.
Dư Tương vừa nhớ ra gương mặt của cái tên này thì đã thấy Ninh Miễn nhìn sang cô, ánh mắt lạnh lùng.
Đầu óc cô mơ màng quay lại nhìn, lúc tiếng chân ngày càng gần thì cô mới phản ứng lại được, cô vác cái ghế ngồi trước bàn làm việc của Ninh Miễn, cười như một đoá hoa si.
“Anh Ninh Miễn, chữ này có ý nghĩa gì vậy?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để vang vọng cả lầu hai một cách rõ ràng, ngọt ngào như mật.
DTV
Ninh Miễn sững sờ trong chốc lát, anh cúi đầu nhìn vào chữ cô đang chỉ vào.
“Xiên, âm thứ ba, có ý nghĩa là cười.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-120.html.]
Hai người đều đang cúi đầu, đầu cả hai sắp đụng vào nhau, Dư Tưởng ngửi được mùi hương của mực, còn nhìn thấy bàn tay thon dài đang đặt trên bàn làm việc.
“Còn cái này thì sao?”
Ninh Miễn cẩn thận nhìn nó, bất ngờ đụng vào trán cô, động tác rất nhẹ, chỉ chạm vào phần da thịt mát lạnh của đối phương rồi rời đi nhưng lại không nhìn rõ chữ cô đang chỉ là gì.
Tiết Đồng đi theo tiếng nói, đứng bên ngoài vừa đúng nhìn thấy cảnh tượng hai người đang thân mật dựa sát vào nhau, sững sờ ngay tại chỗ.
“Hai người, hai người…”
Chẳng qua cô ta chỉ ra ngoài thăm bệnh bà ngoại rồi ở đó một thời gian thôi, nhưng lúc quay về thì nghe nói Ninh Miễn đã đính hôn, đối tượng đính hôn không phải là Dư Lộ sớm đã bị cô ta liệt vào danh sách đề phòng mà là Dư Tương, người cô ta không hề đặt trong lòng, cô ta muốn tìm Ninh Miễn để hỏi thử nguyên nhân nhưng lại không gặp được anh.
Hôm nay Tiết Đồng nghe anh mình nói thấy Ninh Miễn đã về nhà, cô ta lập tức chạy đến đây nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng này, hai người này lại thân mật đến thế, vậy mà trước giờ cô ta lại không biết!
Dư Tượng chậm chạp quay đầu lại, sau khi thấy rõ là Tiết Đồng thì vẫn ngồi yên ở đó không động đậy, biết rõ còn hỏi: “Đây là Tiết Đồng sao? Sao cô không nói tiếng nào đã lên đây rồi, tôi và anh Ninh Miễn đang đọc sách đây.”
Ninh Miễn chau mày không nói gì.
Tiết Đồng bị dáng vẻ không xem ai ra gì của Dư Tương chọc cho tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô bớt đắc ý đi, Dư Tương cô chính là một tên trộm!”
Ánh mắt Dư Tương tối đi, nhẹ nhàng cười hỏi ngược lại: “Trên người Ninh Miễn bị cô đóng dấu lên rồi sao?”
Thịt heo mới bị đóng mộc kiểm dịch.
Tiết Đồng nghẹn ngào: “Dư Tương, phong cách sống của cô có vấn đề, cô đừng cho rằng —”
Dư Tương cầm quyển sách lên đẩy ngón tay đang chỉ vào mình của cô ta ra, bất lực hỏi: “Đồng chí à, cô có phải bị bệnh không? Nếu như cách sống của tôi có vấn đề thì cô đi tố cáo đi, ồ tốt nhất là đưa cả anh Ninh Miễn đi cùng, nếu không thì không công bằng.”
“Cô cô cô…”
“Đang yên đang lành sao đột nhiên lại nói lắp thế?”
Tiết Đồng thở không ra hơi: “Cô bớt đắc ý lại đi!”
Lại nữa rồi, Dư Tương bắt lấy cánh tay của Ninh Miễn, véo tay anh ám chỉ: “Anh Ninh Miễn, anh xem cô ta kìa!”
Cô cũng đã khơi mào trước rồi, Ninh Miễn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, suy cho cùng thì đây cũng đang giảm bớt phiền toái cho mình.
Ồ ra tay hơi nặng tay.