Ở hiện trường Cố Lệ không biểu hiện ra bất kỳ sự khác thường nào, sau khi trở về lập tức thả người máy ra, đầu tiên người máy im hơi lặng tiếng đi bỏ thuốc người đàn ông trung niên đáng khinh kia, khiến ông ta ngủ đến nửa đêm thì toàn thân bắt đầu mọc mủ rồi cả người phát ngứa, người khác vừa nhìn thấy sẽ nghĩ đến chuyện ông ta mắc bệnh không sạch sẽ!
Các đồng nghiệp vừa nhìn thấy bệnh trạng của ông ta, lập tức mỉa mai và khinh bỉ: "Ông lại đi trêu chọc phụ nữ nào rồi?"
Đều là cùng một đoàn, còn có thể không biết nhân phẩm của người đàn ông trung niên này ra sao hay sao? Là một kẻ chỉ biết đặt não dưới háng, nếu không phải ông ta có người chống đỡ sau lưng thì sớm đã bị người khác đá xuống!
Người đàn ông trung niên bị ngứa đến nỗi không chịu được, ông ta không dám gãi ngứa, đã không thoải mái đồng thời lại bị cơn ngứa dày vò, thật sự tra tấn ông ta đến nỗi chỉ muốn chết!
Nhưng mà Cố Lệ cũng không để ý tới ông ta, bệnh này sẽ luôn tra tấn cái kẻ đáng khinh này, trong thời gian ngắn ông ta trở về sẽ cảm thấy không tốt, cho dù trị tốt thì về sau cũng sẽ bị lại, cứ một năm sẽ phát tác trong khoảng thời gian ba bốn tháng, trong khoảng thời gian phát tác này sẽ khiến ông ta đau đớn muốn chết!
Cố Lệ tới đây lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên chán ghét một người như thế, không để ông ta chịu khổ sao được? Ai bảo ông ta không biết gì về người ta mà dám nói bừa.
Xử lý xong cái đồ đáng khinh kia, Cố Lệ điều khiển người máy tìm được đoàn người muốn thu mua máy móc linh kiện kia. Cô tỏ vẻ đồng ý giao dịch ngầm, có thể lấy giá gốc ngầm bán cho bọn họ hai nghìn bộ linh kiện!
Đương nhiên đoàn người kia rất vui mừng, bởi vì lúc trước những người đó chỉ đồng ý bán cho bọn họ một nghìn bộ mà còn cố tình lên giá, cho nên bọn giờ bọn họ rất đồng ý muốn xem hàng hóa của người bạn ngoại quốc này, vừa thấy hai nghìn bộ linh kiện lại toàn là loại tốt thì vui mừng không tả được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-412.html.]
Tiền trao cháo múc, cứ thế mà làm.
Những nhân viên công tác đó còn muốn hợp tác lâu dài với người máy, nhưng mà người máy không đồng ý, chỉ giữ lại số điện thoại của họ, nếu về sau anh ta còn mang hàng hóa tới thì sẽ gọi điện thoại cho bọn họ đầu tiên. Anh ta tỏ vẻ bản thân không đến thường xuyên được.
Nhóm nhân viên công tác cũng không tiếc nuối quá nhiều bởi vì biết đối phương đang buôn lậu. Nhưng mặc kệ như thế nào, lần này bọn họ mua được đồ vật rất chất lượng với mức giá rất tốt, không hề ép bọn họ, như vậy cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Hơn nữa mang về hai nghìn bộ linh kiện về cũng đủ dùng cho một đoạn thời gian rồi.
Người máy chào bán một số lượng linh kiện lớn cho nhà máy bọn họ đã giúp cứu nguy lúc lửa xém lông mày, lại còn ngăn chặn yêu cầu vô lý của đối phương, dường như đối phương thấy được nhà máy đã có con đường đi khác, không lấy của bọn họ cũng không sao thì lập tức sửa lại sắc mặt, chỉnh giá về như cũ, tỏ vẻ lúc trước là kẻ nào tự tiện làm chủ, không phải ý kiến hợp tác của bản thân.
Bên này, đối với mấy bộ linh kiện đương nhiên là không cảm thấy nhiều, nếu khôi phục giá gốc, đương nhiên muốn tiếp tục hợp tác...
Ở thời điểm bọn họ khôi phục lại quan hệ hợp tác, đoàn người Cố Lệ, Đỗ Tiểu Hà đã mang theo một trăm đôi ủng nhựa dùng để làm nông bước lên hành trình quay về.
Cố Lệ nhân thời gian đi ngủ lập tức kiểm kê một lần thu hoạch tại Dương Thành lần này, cô bán ra ba vạn cân lương thực, tương dấm dầu muối còn có vài thứ thịt cá trứng kia cũng được bán ra rất nhiều, đương nhiên còn có hai nghìn bộ linh kiện kia nữa.
Kiếm được không ít tiền, nhưng mà một nửa số tiền kiếm được cô lại tiêu ra ngoài, mua sắm thành gạo và mì đi cho miễn phí một số người nghèo khổ không thể sống được qua ngày.