Xuyên Thành Nàng Ngốc Bị Bán: Nàng Đổi Mệnh Cả Nhà Chồng - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:09:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề An năm hai mươi mới tòng quân, khi Tề Trung mười tám.
Y vốn chẳng thiết gì với nhà bá phụ, cũng từng chủ động ức ai.
Tề Trung ngoài cửa ngôi nhà tổ – nửa đất nện, nửa ngói gạch – là nhà ông nội để cho hai Tề Trường Sinh và phụ y, nhưng y từng ở, cũng từng tới bao giờ.
Khi bước phòng, Tề An đang thu dọn hành lý, động tác dứt khoát, rắn rỏi. Năm năm nơi doanh trại rèn cho y vóc dáng cao lớn, càng giống Tề Vân Tranh thuở trẻ.
“Đến , .”
Tề An lên tiếng, ngữ điệu nhanh chậm, cảm xúc dư thừa. “Ta tìm mẫu , chịu gặp .”
Tề Trung lời xuống, chỉ im lặng chờ y tiếp.
Tề An y, ánh mắt lạnh nhạt, cũng hằn oán hận:
“Không ngờ ngươi tới. Kể chuyện của phụ mẫu .”
Tề Trung kể tường tận việc, chỉ giấu phần Vu Xuân Miêu là đầu tiên động viên khai chuyện. Dù y cũng ý Tề An thế nào, Vu Xuân Miêu đang mang thai, vẫn nên che chở cho nàng một chút.
Y kể, để ý sắc mặt Tề An, chỉ thấy y nín thở, lồng phập phồng, song vẫn nhẫn nhịn.
Kể xong, Tề Trung đặt một tờ địa khế lên bàn, toan dậy cáo từ thì Tề An gọi lạnh lùng:
“Đứng . Phụ đưa cho ngươi, thì cứ giữ lấy. Bao nhiêu chuyện từ nhỏ tới lớn, rõ đúng sai. Xem như là một chút bồi thường cũng .”
Tề Trung thoáng kinh ngạc. Đường đây đường gặp còn chẳng thèm liếc lấy một cái.
“Ta nhận, cũng cần thiết.” Tề Trung thành thật đáp:
“Nếu rảnh rỗi thì tới nhà chơi.”
Nói xong liền , về nhà thuật cho Trần Nhược Lan .
Trần Nhược Lan khi đang gấp áo trẻ con, chẳng ngẩng đầu:
“Y xưa nay vốn chẳng ức gì nhà . Nghe y tòng quân cũng do tranh cãi với phụ mẫu, chẳng duyên cớ . Mảnh đất đó, nhà cần, con là đúng .”
Phần đất Tề Trường Sinh để giờ hai nhà thuê trồng t.h.u.ố.c lá, Trương Quế Hoa cũng chẳng tranh giành gì.
Trương Quế Hoa đưa Trương Bình lên núi hái thuốc, Thạch Tùng dạy nàng nhận d.ư.ợ.c thảo. Không còn thu nhập nấu đường, ông trực tiếp thu mua t.h.u.ố.c của nàng, hai con cũng tạm đủ sống.
Thạch Tùng khi chữa khỏi hai bệnh án khó, danh tiếng lan khắp mười dặm tám hương, đều tìm tới cửa. Thực đa phần chỉ là bệnh để lâu vì tiền trị, ông cũng thần tiên, ai cũng chữa .
“Thạch thần y, ông xem phu quân với! Mới bốn mươi mà còn nữa …” Một phụ nhân lóc cầu xin, bên cạnh là nam tử gầy guộc, mắt thâm quầng, mỗi thở như lấy một phần sinh mệnh.
Thạch Tùng giải thích bao nhiêu , bệnh kéo dài quá lâu, thần tiên cũng thể cứu. Phụ nhân một hồi, đành dẫn phu quân rời .
Ông thở dài, phiền muộn khôn xiết, chắp tay lưng về phía nhà họ Tề.
Tăng Ngọc Lan đang pha , Vu Xuân Miêu sờ bụng lớn, uống nên chỉ thể ăn bánh gạo nàng cho đỡ thèm.
“Người nhà hết cả ? Còn Tề Trung ?”
Thạch Tùng bước sân, vẻ mặt còn mang nặng ưu tư.
Vốn nghề y, thấy nhiều cảnh đời bất lực, lòng chẳng khỏi buồn thương.
“Thạch thúc thúc, Tề Trung huyện thành thanh toán tiền, mua thêm đồ cho . Nương cũng , dẫn biểu thăm Vinh nhi.”
Vu Xuân Miêu đặt sẵn chén mời ông:
“Thúc việc gì tìm Tề Trung ?”
Thạch Tùng xuống, cầm chén lên đặt xuống vì nóng:
“Không gặp thì kể với tiểu cô nương như ngươi cũng .”
Người hợp để chuyện nhất là Tề Trung, ít mà câu nào cũng trúng trọng tâm.
Vu Xuân Miêu sắc mặt ông, rõ ông nhiều tâm sự. Tăng Ngọc Lan xong, rót :
Cố Diệp Phi
“Chuyện gì khó ? Sổ sinh tử của Diêm Vương chúng đổi , thì đổi sổ tương lai của Di Lặc Phật .”
Thời chẳng Diêm Vương Di Lặc gì, song Thạch Tùng cũng hiểu ý:
“Muội tử thế nào?”
Tăng Ngọc Lan nhớ ở đời , nhà nước thường tổ chức khám sức khỏe miễn phí cho già, phát hiện bệnh sớm cứu nhiều .
Bèn :
“Khám sức khỏe! Mỗi năm hai lượt, thể gọi đến nhà khám, hoặc đến trạm y. Thu phí rẻ thôi, bắt mạch hai văn tiền, ai cũng chịu . Có bệnh thì chữa, bệnh thì yên lòng. Còn hơn là cầu thần bái Phật.”
Thạch Tùng xong vỗ bàn một cái, nửa cái bánh gạo của Vu Xuân Miêu rơi xuống đất, Tiền Đa Đa liền chạy tới tha .
“Hai văn gì, cần tiền! Ta bàn ngay với Quế Hoa, để nàng giúp trợ thủ.”
“Quế Hoa?” Vu Xuân Miêu bật , “Gọi mật quá , thúc thúc với nàng đến ?”
Thạch Tùng thở dài:
“Nàng ở với cũng , nhưng để đại nhi tử nàng đồng ý, tha thứ cho nàng. Mà chẳng chịu gặp mặt, là lưỡng nan ?”
Vu Xuân Miêu bụng chửa điểm thấp, chỉ cố nhịn :
“Vậy thúc thúc chủ động lên, thể cứ động chờ mãi.”
“Thanh xuân dễ trôi, Thạch thúc thúc, chủ động tìm Tề An, dò thử ý của y?”
Thạch Tùng tỉnh hẳn , hai nữ nhân nhà họ Tề câu nào cũng hợp lý, lập tức hăng hái rời .
Tề An từ rừng về, vác theo lợn rừng đến nhà Vương Đồ Hộ bán thịt. Đang , phía tiếng gọi:
“Tề Trung, ngươi huyện ? Mới về săn lợn rừng cơ !”
Người gọi là Tề Trung, nhưng rõ ràng là gọi nhầm .
Tề An , Võ Đại Dũng kinh ngạc khuôn mặt giống Tề Trung đến bảy, tám phần:
“Ngươi là ai?”
Tề An chỉ nhạt:
“Ta là đường của Tề Trung, các hạ là?”
Võ Đại Dũng vui vẻ lớn:
“Hóa là một nhà! Muội chính là thê tử của Tề Nguyên.”
Tề An chỉ gật đầu, tiếp tục nhà Vương Đồ Hộ. Đất cho thuê, cuộc sống tạm thời nhờ săn bắn.
Nhìn dáng dấp lạnh nhạt của , Võ Đại Dũng bỗng nhớ những ngày Tề Trung còn lạnh nhạt với .
Tề An khỏi nhà Vương Đồ Hộ, từ xa thấy Thạch Tùng chắp tay lưng tới.
Chuyện của mẫu , , chỉ là dịp thẳng với bà.
“Người là Thạch đại phu ?” Tề An chủ động chào hỏi.
Thạch Tùng thấy , khí thế ban đầu cũng xẹp xuống. Đại nhi tử bề ngoài dễ bắt nạt.
Tề An phủi đất bẩn vai, hỏi:
“Về nhà chơi một lát?”
Hắn và Tề Trung quả thực giống , nét mặt chẳng chút biểu cảm, vui buồn chẳng lộ ngoài.
“Ta còn việc, hôm khác . Ngày mai chứ?” Thạch Tùng định đợi thêm thì dễ chuyện hơn.
“Không cần.”
Bàn tay rắn chắc của Tề An đặt lên lưng ông, nửa kéo nửa dìu về nhà.
Thạch Tùng thầm than: về nhà họ Tề, e là khó mạng .
Thạch Tùng bước khỏi nhà Tề An, gương mặt rạng rỡ như gió xuân.
Hôm , Trương Quế Hoa run rẩy bước nhà y.
Tề An nàng, chỉ nhàn nhạt :
“ con bây giờ tha thứ cho , điều thể. đời sống một kiếp, thể chỉ vì khác. Con chỉ đồng ý để sống cùng Thạch đại phu, còn những chuyện khác, hẵng .”
Nói đoạn, y phòng, khép cửa , nhắm mắt, lệ rơi lặng lẽ.
Dù mẫu ngàn sai vạn tội, tình thương nàng dành cho y từ nhỏ đến lớn đều là thật. Thế nhưng những điều ô uế, y là nhi tử, cũng khó lòng dung thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-ngoc-bi-ban-nang-doi-menh-ca-nha-chong-wjhu/chuong-117.html.]
Trương Quế Hoa hiểu, là y nàng và y đều tự sống cuộc đời riêng, vướng bận nữa.
Từ đó, nàng cùng Thạch Tùng tổ chức hôn sự, chỉ lặng lẽ ở bên .
Vài ngày , thu dọn đơn sơ, Trương Bình theo Thạch Tùng, khắp các thôn trấn khám bệnh miễn phí cho dân.
Trương Bình theo học chữ, học y, chẳng còn là đứa trẻ ngạo mạn như xưa.
Có trưởng thành mang theo thương đau, kẻ bao bọc mãi, chẳng cần lớn lên.
Võ Thắng Nam là như thế. Ngày nào Tề Nguyên cũng chạy theo nàng gọi là“ tiểu Tổ tông”, “Nương tử đang mang thai, chớ chạy nhảy nhiều.”
“Này Tề Nguyên, dẫn sông bắt ốc , ốc đồng do dì Tăng xào ngon vô cùng, đêm qua còn mơ thấy đó!” Võ Thắng Nam thản nhiên nhét giỏ tre lòng .
“Nàng mang thai, đòi sông bắt ốc? Giờ ruộng cạn cả , chỉ còn sông.” Tề Nguyên bất đắc dĩ đeo giỏ tre lên vai, “Nàng ở nhà ăn trái cây với đại tẩu , đại ca mua về, bắt cho nàng, tổ tông .”
Võ Thắng Nam kiêu hãnh nhón chân hôn nhẹ lên má , “Về sớm nhé, chờ nổi .”
Tề Nguyên giờ đây tràn đầy yêu thương, lời nàng chính là thánh chỉ: “Tuân lệnh!”
Trời tháng sáu oi bức, cây lá cao quá đầu , bắt đầu thu hoạch từ những lá gốc.
Những lá lá xanh mướt gọn trong tay Bùi Thanh Huyền, y cẩn thận cuộn dây bông, buộc từng bó cọc tre:
“Nhìn kỹ đây, mỗi bên quấn hai vòng, quá chặt, bằng mùi hăng còn sót, khó nướng hương.”
Dân làng vây quanh cẩn trọng học hỏi, khói xanh lượn lờ từ ống khói lò sấy thuốc, kéo dài sang tận tháng bảy.
Vu Thành Uy gọi đội xe tới, chở chuyến lá cuối cùng. Năm nay y cần xa nhà, cũng kiếm một món lớn.
Nửa năm vất vả, mỗi mẫu ruộng thu ba lạng bạc – bằng thu nhập của hai năm .
Đến ngày thu thuế, vẫn là hai vị nha sai tới, nhiệm vụ thành suôn sẻ, ai nấy đều tươi .
Trong nhà, Tề Trung nghiêng bên cạnh Vu Xuân Miêu, quạt mát cho nàng, vẻ mặt trầm tư.
“Nàng đoán xem đang nghĩ gì?”
Vu Xuân Miêu vuốt nhẹ bụng lớn, giờ đây nàng vốn sợ lạnh, nay sợ nóng.
“Chàng nghĩ gì thế, kể .”
Tề Trung lau mồ hôi cho nàng, nhẹ giọng :
“Ta nghĩ đến chuyện giáo d.ụ.c nghĩa vụ mà nàng từng . Chẳng thôn ?”
Vu Xuân Miêu , cảm thấy vị phu quân cổ đại thật sự mang nặng tâm tư lo cho thôn làng.
“Được chứ, ? Không chỉ trẻ nhỏ, bất cứ ai chữ đều học . Bùi nửa cuối năm rảnh rỗi, thể thầy giáo, tiền lương dân làng chia , chúng góp thêm một phần.”
Hai bàn bạc tìm gặp Bùi Thanh Huyền.
Bùi vốn lo nửa năm dân làng thạo trồng t.h.u.ố.c lá, còn việc gì. Nay chuyện như , lập tức đồng ý.
Tiếng chiêng họp vang lên, Tề Trung trình bày sự việc, chờ dân làng nghị luận.
“Cộng cả tiền săn bắn, nấu đường năm ngoái, trồng lá năm nay, nhà tích bảy lạng !” Trương Thủy Vượng đỏ mặt dậy:
“Có tiền , vốn định cho con lên huyện học, nhưng xa xôi bất tiện. Nay thôn mở trường, là đầu tiên đồng ý. Mà cũng học chữ.”
“Trưởng thôn dẫn dắt ăn, bảo , đều cả.” Từ Phương lên tiếng, giờ nhà nàng ăn gạo trắng bột mì, sức khỏe Hứa bà bà lên, bản nàng cũng trở thành dâu hiền.
Không đất xây học đường, Tề Trung tới huyện tìm Lục Tử Du, nhờ y tiến cử với huyện lệnh.
Huyện lệnh mở trường là công tích lớn, liền đặc cách cho một mẫu đất.
Tề Nguyên gọi các sư đến, xây học đường, bàn ghế – bận rộn một thời gian.
“Tề Nguyên, dạo cứ bận mãi ở thôn các ngươi.” Sư Hắc Tử , “Ba nhà xây nhà mới, nhà sấy thuốc, giờ xây trường, thôn các ngươi giàu . Thôn cũng trồng t.h.u.ố.c lá, bảo Bùi qua dạy một chuyến.”
“Được thôi, nhưng sang năm mới kịp.”
Bùi Thanh Huyền chẳng ngờ ngày thầy đồ, ngày mùa thì dạy trẻ, ngày nhàn dạy lớn, chẳng ít cô nương trong thôn đem lòng mến mộ vị tuấn tú .
Một sáng nọ, bà mối tới tận cửa.
“Tăng nương tử, với Bùi tiếp khách!”
Tăng Ngọc Lan , gọi :
“Vương bà đến kén vợ cho .”
Bùi Thanh Huyền khó chịu đáp:
“Bảo bà về , cần. Trong lòng .”
Nói xong Tăng Ngọc Lan, lòng buồn bã chẳng thể thành lời.
Sáng , đang dạy học, mặt , Bùi Thanh Huyền lớn tiếng:
“Đừng tìm bà mối cho nữa, trong lòng .”
Đám thiếu nữ , thầm nghĩ ai là may mắn .
Cuộc sống thôn Bắc Sơn bình yên trôi qua. Một ngày , quan sai và huyện lệnh tới thôn, xem học đường mới xây.
Lâm Thu Cúc thở hổn hển đến nhà họ Tề, bụng Vu Xuân Miêu lớn, cũng Tề Trung đỡ.
“Trưởng thôn! Huyện lệnh đến , ngươi nghênh tiếp ?”
Tề Trung đỡ Vu Xuân Miêu về phòng nghỉ ngơi, đoạn toan rời thì Vu Xuân Miêu gọi :
“Phu quân, đau bụng, e là sắp sinh , mau gọi Thạch thúc thúc!”
Tề Trung hốt hoảng chạy sân, lớn tiếng gọi:
“Nương, Xuân Miêu sắp sinh !”
Cả nhà chạy đến, Võ Thắng Nam cũng bụng lớn vượt mặt, th* d*c yên, còn lo lắng hơn cả ai.
Tề Trung chạy một mạch gọi Thạch Tùng, Lâm Thu Cúc đuổi theo hỏi:
“Huyện lệnh thì ?”
Tề Trung đáp:
“Ngươi bảo Võ Đại Dũng ở tiếp chuyện, rảnh!”
Ca sinh thuận lợi,một cặp song sinh một trai một gái , Tề Trung toát mồ hôi lạnh. Hắn lời Xuân Miêu, ở cạnh nàng suốt quá trình vượt cạn.
Nhìn cảnh nữ nhân sinh con cực khổ, thầm nhủ, bất kể trai gái, đời quyết để nàng sinh thêm nào nữa.
Tề Vinh trở về đúng dịp đầy tháng hai hài tử, mời vị trí thúc thúc, cùng Tề An cũng tới dự.
Chuyện vui thiếu rượu?
Nghĩ đến vò rượu quý cất lâu, Tề Trung đem , rót cho mỗi một chén.
Bùi Thanh Huyền ngửi mùi thơm cũng xin một chén.
Đó là rượu hổ cốt, ai .
Đêm , Tăng Ngọc Lan kéo phòng Bùi Thanh Huyền, trong men nồng, ép sát tường, ánh mắt nóng rực khiến nàng lập tức hiểu tất cả.
Mùa thu năm , thôn Bắc Sơn rợp vàng nắng mới, tiếng trẻ con ê a học chữ vang vọng mái trường mới dựng. Ngoài đồng, từng hàng cây lá vươn xanh , mùi hương trầm lắng lan khắp xóm làng. Những bậc cao niên bên hiên nhà, nhấp chén Thanh Minh, kể bao chuyện xưa cũ, lòng an yên từng .
Tề Trung cùng Vu Xuân Miêu ôm nhi tử _ Tề Nghĩa ,nữ nhi _Tề Như Ý, dạo quanh sân nhỏ. Ánh mắt y dịu dàng thê tử, tràn đầy ơn: “Nhờ nàng, nhà họ Tề mới ngày hôm nay.”
Vu Xuân Miêu mỉm , bàn tay siết phu quân: “Có ở bên, muôn vàn gian khó cũng hóa thành an lành.”
Tăng Ngọc Lan dắt Viên Thanh Miêu dạo bước bóng trúc, bên cạnh là Tiền Đa Đa ngoan ngoãn phục. Trong lòng bà, hỉ nộ ái ố của nửa đời đều lắng , chỉ còn niềm hạnh phúc giản đơn .
Tề Nguyên và Võ Thắng Nam cũng sinh một bé trai bụ bẫm, tiếng trẻ nhỏ hòa lẫn tiếng sóng đồng xa. Bên lò sấy thuốc, Bùi Thanh Huyền tỉ mỉ dạy dân làng từng công đoạn, kiêm luôn thầy đồ dạy chữ cho trẻ nhỏ, kính trọng như bậc hiền sư.
Trần Nhược Lan mỗi ngày đều chăm sóc nhà cửa, bày biện bữa cơm ấm cúng, con cháu quây quần sum họp, lòng bà mãn nguyện bao.
Dân làng Bắc Sơn, an cư lạc nghiệp, nhà nhà đủ đầy ấm no, cảnh già trẻ sum vầy, trai gái hòa thuận, khách thương từ xa cũng tấp nập đến mua t.h.u.ố.c lá, mua thơm.
Tiếng rộn rã những nẻo đường đất đỏ, ánh lửa hồng ấm áp mỗi chiều chớm đông.
Mỗi khi trăng sáng, cả nhà họ Tề cùng dân làng bày tiệc tán cây đa đầu thôn, già trẻ lớn bé đồng thanh ca hát, chúc cho năm tháng an vui, mùa màng tươi , nhà nhà hưng thịnh.
Tề Trung nâng chén, ánh mắt kiên định mà hiền hòa: “Nhà họ Tề một đời , chỉ mong an bình yên, con cháu sum vầy, dân làng mạnh khỏe.”
Tiếng vui vang vọng khắp núi sông, như báo hiệu một khởi đầu mới, đầy phúc lành.
Từ , nhà họ Tề và dân làng Bắc Sơn sống những tháng năm ấm êm, đời đời nối tiếp, an lạc, hạnh phúc, phú quý viên mãn.
(Hết truyện)