Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 538
Cập nhật lúc: 2024-09-04 23:13:24
Lượt xem: 36
## Chương 538: Quá đáng! (3)
Trong phòng khách, Vương Tử Hiên, Tô Lạc và Đỗ Vân đang vừa uống trà vừa trò chuyện thì nghe thấy một tiếng nổ chấn động bên ngoài.
"Ầm..."
Ba người nghe thấy tiếng nổ, nhìn nhau với vẻ hoang mang.
Tô Lạc lập tức đứng dậy khỏi ghế, thấy trận pháp phòng ngự bên ngoài sân đã biến mất, mặt cậu sa sầm. "Lũ khốn kiếp, dám phá hủy trận pháp phòng ngự của chúng ta."
Vương Tử Hiên cũng nhíu mày, lập tức lấy mặt nạ đồng thau của mình đưa cho Đỗ Vân. "Đeo cái này vào, lát nữa đừng nói gì."
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vương Tử Hiên, Đỗ Vân khẽ gật đầu, nhận lấy mặt nạ. "Được rồi!"
Vương Tử Hiên nhìn Đỗ Vân một cái, lập tức lấy truyền tin ngọc bội ra cầu cứu sư phụ.
Đỗ Vân vừa đeo mặt nạ xong thì Tống Hoa, Tống Giai, Lưu Sơn, Vương Khôn, Trương Bảo và một người đàn ông cảnh giới Hư Tiên trung kỳ mà Vương Tử Hiên không quen biết, tổng cộng sáu người, hùng hổ xông vào sân của Vương Tử Hiên, trực tiếp đi vào phòng khách.
Vương Tử Hiên ngồi trên ghế, vẻ mặt không đổi, lười nhìn sáu người kia, cầm tách trà trong tay, cúi đầu nhấp một ngụm trà một cách tao nhã.
Tô Lạc nhìn chằm chằm vào sáu người, cũng ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Hiên.
Tống Giai nhìn ba người đang ngồi trong phòng, sắc mặt u ám. "Vương Tử Hiên, tên khốn kiếp, sao ngươi không ra ngoài gặp chúng ta?"
Vương Tử Hiên nhướng mắt, liếc nhìn Tống Giai một cái, không để ý đến cô ta.
Tô Lạc không nhịn được đảo mắt. "Chúng ta bế quan, trên cửa có treo bảng bế quan, ngươi không nhìn thấy sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Tống Giai càng thêm khó coi. "Ngươi nói bậy, ngồi ở đây uống trà cũng gọi là bế quan sao?"
Tô Lạc cười lạnh. "Ta bế quan thế nào là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi..."
Tống Hoa nhìn Vương Tử Hiên, lạnh lùng nói: "Giao cửu cánh Huyền Tiên thảo ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Nghe vậy, Vương Tử Hiên khinh thường. "Tiên thảo là ta dùng tiên tinh mua, tại sao phải giao cho ngươi? Ngươi muốn g.i.ế.c người cướp của sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Tống Hoa méo xệch vì tức giận, hắn quát lớn: "Vương Tử Hiên!"
"Tống Hoa, đừng được voi đòi hai bà trưng. Mau dẫn người của ngươi cút ra ngoài, nếu không, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu."
Nghe thấy lời đe dọa của Vương Tử Hiên, sắc mặt Tống Hoa càng thêm khó coi. "Ngươi nói cái gì?"
Vương Tử Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt hừng hực lửa giận của Tống Hoa. "Tống Hoa, vì ngươi biết cửu cánh Huyền Tiên thảo ở trong tay ta, nên ngươi cũng nên biết rằng ta là trưởng lão của Đan Sư Hiệp Hội. Ngươi chỉ là một luyện đan sư nhỏ bé, dám đắc tội với ta là trưởng lão, ngươi không sợ hủy hoại con đường luyện đan của mình sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Tống Hoa vô cùng khó coi. "Ngươi dám đe dọa ta?"
Vương Tử Hiên cười khẩy. "Đan Sư Hiệp Hội của chúng ta là thế lực hàng đầu ở Tiên giới, tổng bộ của Đan Sư Hiệp Hội ở hành tinh cao cấp, chúng ta có phân hội ở nhiều hành tinh. Ngươi đắc tội với ta, cũng giống như tát vào mặt Đan Sư Hiệp Hội. Ngươi nghĩ rằng, một thế lực lớn như Đan Sư Hiệp Hội sẽ sợ một kẻ ăn chơi trác táng, không có não như ngươi sao?"
"Ngươi..."
Tô Lạc lạnh lùng nhìn đám người kia. "Sáu người các ngươi cút ra ngoài cho ta, không đi thì ta sẽ đánh các ngươi ra ngoài." Nói xong, Tô Lạc đứng dậy khỏi ghế.
Nghe vậy, sắc mặt Tống Giai u ám. "Tô Lạc, ngươi tưởng mình là ai? Ngươi cũng dám nói năng ngông cuồng, ta thấy ngươi chán sống rồi." Nói xong, Tống Giai vung tay ném ra một xấp linh phù, tấn công về phía Tô Lạc.
Vương Tử Hiên giơ tay lên, đánh ra một trận pháp phòng ngự cấp mười, nhanh chóng bao bọc lấy cậu, Tô Lạc và Đỗ Vân.
"Ầm ầm ầm..."
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, căn phòng bị nổ tan tành, ngay cả sáu người Tống Giai cũng bị nổ cho đen nhẻm mặt mày, nhưng Vương Tử Hiên, Tô Lạc và Đỗ Vân lại không hề hấn gì.
"Rắc!" Trận pháp phòng ngự màu trắng của Vương Tử Hiên bị nổ vỡ, tan biến thành hư không.
Người đàn ông mà Vương Tử Hiên không quen biết kia nhìn chằm chằm vào Vương Tử Hiên, trợn mắt kinh ngạc. "Luyện trận nhập thể, sao có thể, sao có thể?"
Nghe vậy, Vương Tử Hiên nheo mắt, cậu đoán đối phương là trận pháp sư, nếu không đối phương sẽ không biết đến luyện trận nhập thể. Nếu không có trận pháp sư chỉ điểm, chỉ với hai tên ngốc Tống gia kia, cũng không thể phá được trận pháp phòng ngự bên ngoài một cách dễ dàng như vậy.
"Con nhóc thối, ngươi chán sống rồi!" Tô Lạc quát lớn một tiếng, vung quyền đánh về phía Tống Giai.
"A!" Tống Giai kêu lên kinh hãi, muốn né tránh cũng không kịp, cả người cô ta bị đánh bay ra ngoài.
"Muội muội!" Tống Hoa hét lên, vội vàng chạy tới xem tình hình của em gái.
Tống Giai bị Tô Lạc đ.ấ.m bay ra khỏi cửa sổ, ngã xuống sân. Nằm sấp trên đất, cô ta nôn ra m.á.u liên tục.
"Muội muội, muội thế nào rồi?" Nói xong, Tống Hoa cúi xuống, bế em gái lên.
Tống Giai nhìn anh trai. "Anh, đau quá, đau quá."
"Đừng nói gì cả, nào, uống viên đan dược này đi." Nói xong, Tống Hoa vội vàng lấy đan dược trị thương ra cho Tống Giai uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-538.html.]
Thấy Tống Giai bị thương, sắc mặt Lưu Sơn, Vương Khôn và Trương Bảo đều rất khó coi.
"Các ngươi, các ngươi thật to gan, dám đánh thương sư muội ta. Các ngươi thật là không coi ai ra gì!"
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng. "Ba người các ngươi cũng đáng đánh, dám đến đây phá hủy trận pháp phòng ngự của chúng ta, chạy đến nhà ta bắt nạt chúng ta, thật là quá đáng!" Nói xong, Tô Lạc vung quyền đánh nhau với ba người.
Vương Tử Hiên nhìn bốn người đang đánh nhau, ánh mắt cậu rơi trên người đàn ông xa lạ kia. Cậu hỏi: "Vị sư huynh này tên gì?"
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông kia thay đổi. "Ta là tứ đệ tử Phùng Dũng dưới trướng Bát trưởng lão."
Vương Tử Hiên gật đầu. "Đệ tử chân truyền dưới trướng Bát trưởng lão, vậy chắc hẳn huynh là trận pháp sư cấp mười rồi nhỉ? Trận pháp phòng ngự của ta là do huynh phá, đúng không?"
Nghe vậy, Phùng Dũng vẻ mặt bối rối. "Ta cũng không muốn đến đây, nhưng Tống Hoa là bạn của ta."
Vương Tử Hiên gật đầu. "Huynh nói như vậy, tức là ngầm thừa nhận rồi."
"Vương Tử Hiên, đồ chó c.h.ế.t tiệt! Ngươi chán sống rồi phải không?" Nói xong, Tống Hoa đỡ em gái dậy, ném thẳng một khối ngọc bội về phía Vương Tử Hiên.
Thấy ngọc bội xuất hiện, Vương Tử Hiên lập tức có linh cảm xấu, cậu vội vàng giơ tay lên, đánh ra ba trận pháp phòng ngự cấp mười một, che chắn cho cậu và Đỗ Vân.
"Ầm..."
Một đòn tấn công như con mãnh thú, gầm rú lao về phía Vương Tử Hiên và Đỗ Vân.
"Ầm ầm ầm..."
Ba trận pháp cấp mười một của Vương Tử Hiên bị phá hủy ngay lập tức, Vương Tử Hiên và Đỗ Vân đều bị đánh bay ra ngoài.
"Rầm..."
Bức tường phía sau Vương Tử Hiên bị đ.â.m vỡ, Vương Tử Hiên và Đỗ Vân bay thẳng ra sân sau, ngã xuống một mảnh ruộng linh thảo.
"Tử Hiên!" Tô Lạc hét lên kinh hãi, đá Vương Khôn, Lưu Sơn và Trương Bảo ra, bay người tới.
Đến sân sau, Tô Lạc thấy Vương Tử Hiên và Đỗ Vân đều nằm sấp trên ruộng, cả hai đều nôn ra máu. Tô Lạc vội vàng cúi xuống, đỡ Vương Tử Hiên dậy, lập tức lấy đan dược ra cho Vương Tử Hiên uống.
Vương Tử Hiên uống đan dược, khẽ lắc đầu. "Không sao rồi."
Đối phương sử dụng một đòn tấn công của Huyền Tiên cấp mười hai, nhưng Vương Tử Hiên đã kịp thời dựng lên ba trận pháp phòng ngự cấp mười một, hơn nữa, trên người Vương Tử Hiên còn có hơn mười món pháp khí phòng ngự, pháp bào và áo choàng đều là pháp khí phòng ngự cấp mười do Tô Lạc luyện chế. Có những lớp bảo vệ này, Vương Tử Hiên bị thương cũng không nặng.
Nhìn thấy Vương Tử Hiên sắc mặt tái nhợt, Tô Lạc hai mắt đỏ ngầu, muốn đứng dậy g.i.ế.c Tống Hoa.
Vương Tử Hiên nhìn ra ý đồ của Tô Lạc, lập tức kéo Tô Lạc lại, truyền âm: "Đây là tông môn, không thể g.i.ế.c Tống Hoa ở đây."
Nghe thấy lời truyền âm của người yêu, Tô Lạc nắm chặt tay. Tống Hoa, ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra!
Vương Tử Hiên quay sang nhìn Đỗ Vân, mặt nạ của anh ta đã bị vỡ, rơi xuống, trên người cũng bị vỡ nhiều món pháp khí phòng ngự. "Đỗ sư đệ, huynh thế nào?"
Đỗ Vân bò dậy khỏi mặt đất, ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Hiên, lau vết m.á.u trên khóe miệng. "Mẹ kiếp, lũ khốn kiếp, dám dùng ngọc bội của Huyền Tiên đánh chúng ta. Mối thù này nếu ta không trả, ta không mang họ Đỗ nữa."
Vương Tử Hiên lập tức lấy ra một viên đan dược trị thương cấp chín đưa cho Đỗ Vân.
Đỗ Vân nhận lấy, vội vàng nuốt xuống. "Lần này nếu không có ba trận pháp của ngươi, ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t ở nhà ngươi."
Ba người đang nói chuyện thì sáu người Tống Hoa cũng đến sân sau. Thấy Vương Tử Hiên vẫn chưa chết, sắc mặt Tống Hoa rất khó coi. Lại nhìn thấy Đỗ Vân sắc mặt tái nhợt ngồi trên mặt đất, hắn càng thêm hoảng sợ. "Đỗ Vân, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đi tìm cao nhân ẩn thế chữa trị linh căn sao?"
Đỗ Vân nhìn Tống Hoa với đôi mắt đỏ ngầu. "Tống Hoa, đồ khốn kiếp, ngươi dám dùng ngọc bội của Huyền Tiên đánh ta, ngươi cứ đợi đấy. Ta sẽ không tha cho ngươi."
Đối diện với ánh mắt giận dữ của Đỗ Vân, sắc mặt Tống Hoa rất khó coi. "Ta không có ý định làm ngươi bị thương, ta chỉ muốn g.i.ế.c Vương Tử Hiên thôi."
"Mẹ kiếp, g.i.ế.c nhầm không phải là g.i.ế.c người sao?"
"Ta..."
Tống Giai sắc mặt tái nhợt nhìn Đỗ Vân. "Đỗ Vân, ngươi bị thương cũng là do Vương Tử Hiên liên lụy, ai bảo ngươi chạy đến nhà Vương Tử Hiên, ngươi đáng đời."
"Tống Giai, con nhóc thối kia, ngươi nói cái gì?"
"Ta..."
Đột nhiên, ba bóng người bay đến từ chân trời, chính là Mộ Dung tông chủ, thiếu chủ Mộ Dung Nham và Tứ trưởng lão.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu mọi người. "Con trai ta bị hai anh em các ngươi đánh thương, là nó đáng đời sao?" Dứt lời, Tứ trưởng lão hạ xuống bên cạnh Đỗ Vân.
Thấy cha mình, Đỗ Vân sững sờ. "Cha, sao người lại đến đây?"
Tứ trưởng lão đau lòng nhìn con trai, lập tức cúi xuống bắt mạch cho Đỗ Vân.
"Cha, con không sao, đã uống đan dược trị thương rồi. Chỉ là mấy món pháp khí bảo mạng đều bị vỡ hết." Là một tu sĩ thế hệ thứ hai, thân giá của Đỗ Vân cũng rất giàu có, pháp khí phòng thân của anh ta không ít hơn Vương Tử Hiên. Nhưng sau đòn tấn công vừa rồi, hơn mười món pháp khí đều bị hủy.
"Chỉ cần con không sao là được, pháp khí bị vỡ thì cứ cho nó vỡ đi!"
Hai cha con Mộ Dung tông chủ và Mộ Dung Nham hạ xuống bên cạnh Vương Tử Hiên và Tô Lạc. Mộ Dung tông chủ sắc mặt khó coi nhìn sáu người Tống Hoa.
Trước đó, Đỗ Vân thấy hai anh em nhà họ Tống hùng hổ tìm Vương Tử Hiên, biết là chuyện không lành, cho nên anh ta đã bóp nát truyền tin ngọc bội của anh họ Mộ Dung Nham, phát tín hiệu cầu cứu. Nhưng Đỗ Vân không biết rằng, lúc đó, Mộ Dung Nham đang ở cùng cha là Mộ Dung tông chủ và cậu là Tứ trưởng lão. Thấy em họ phát tín hiệu cầu cứu, Mộ Dung Nham không nói hai lời liền chạy đến chỗ Vương Tử Hiên, Mộ Dung tông chủ và Tứ trưởng lão đương nhiên cũng đi theo.