Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 425

Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:30:27
Lượt xem: 32

## Chương 425: Sự thật về cái c.h.ế.t (1)

Ngô Cương nghe vậy, ngẩn người ra. “Kiên định bản tâm?”

Thủy Linh gật đầu. “Đúng vậy, muốn vượt qua khảo nghiệm tâm ma, phải kiên định bản tâm, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể vượt qua khảo nghiệm tâm ma.”

Ngô Cương gật đầu. “Cảm ơn Thủy Thủy, ta đã biết.”

Thủy Linh nhìn chằm chằm Ngô Cương. “Ngươi a! Vượt qua cửa ải này, quả thực còn khó hơn hai vị chủ nhân của ta! Thứ nhất, Ngô Cương sát lục quá nặng. Thứ hai, chuyện triệu hồi thuật cũng có thể trở thành tâm ma của ngươi. Còn có thứ ba, người mà ngươi từng yêu sâu đậm, cuối cùng lại g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, Liễu Hạo Triết. Ba chuyện này đều có thể trở thành tâm ma của ngươi, khiến ngươi không thể bước ra khỏi khảo nghiệm tâm ma, khiến linh hồn của ngươi từ đó tiêu tan.”

Ngô Cương nghe vậy, không khỏi thở dài một tiếng. “Thủy Thủy, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”

Vương Tử Hiên nhìn Ngô Cương. “Ngô Cương, khi ngươi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến cha mẹ của ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể vượt qua cửa ải này, ta cũng hy vọng ngươi, có thể cùng ta, Lạc Lạc, ba người chúng ta cùng nhau bước ra khỏi khảo nghiệm, trở thành cường giả Cửu cấp.”

Ngô Cương tiếp nhận ánh mắt khích lệ của Vương Tử Hiên, hắn chủ động ôm lấy Vương Tử Hiên. “Tử Hiên, nếu ta chết, xin ngươi nhất định phải cứu cha mẹ ta ra, van cầu ngươi.”

“Được, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ cứu hai người họ ra, để họ được đoàn tụ.”

Ngô Cương gật đầu. “Ừm, có câu nói này của ngươi, ta yên tâm rồi.”

Tô Lạc nhăn mũi. “Ngô Cương, đừng nói lời chán nản. Cha mẹ ngươi còn đang chờ ngươi. Chúng ta có thể thay ngươi cứu họ ra. Nhưng, chúng ta không thể thay ngươi hiếu thuận với họ. Không thể vĩnh viễn ở bên cạnh họ. Cho nên, cha mẹ ngươi rất cần ngươi, vì họ, ngươi cũng phải kiên cường vượt qua. Không thể c.h.ế.t ở đây.”

Ngô Cương cảm kích nhìn Tô Lạc. “Tô Lạc, cảm ơn ngươi. Ta sẽ cố gắng.”

“Đi thôi! Chúng ta xem phía sau nói gì.” Nói xong, Vương Tử Hiên dẫn hai người đi đến phía sau tấm bia đá.

Phía sau tấm bia đá viết: Trên thế giới này, kẻ thù mạnh nhất của ngươi không phải ai khác, mà chính là bản thân ngươi, chỉ có người có thể chiến thắng bản thân mới là cường giả chân chính. Khảo nghiệm khu vực này, là khảo nghiệm tâm ma, sau khi tiến vào phòng thử thách, sẽ tua lại tất cả ký ức trước đây của ngươi, trong vòng hai trăm năm sẽ tua lại xong. Nếu như sau khi tua lại xong, không thể bước ra khỏi phòng thử thách thì sẽ chết. Nếu có thể ra khỏi phòng thử thách trước thời hạn, có thể nhận được một quyển 《Thiên Hồn Bí Kỹ》 làm phần thưởng. 《Thiên Hồn Bí Kỹ》 là công pháp hồn lực Cửu cấp, thích hợp cho tu sĩ có hồn lực Cửu cấp trở lên tu luyện.

Tô Lạc chớp chớp mắt. “Ra ngoài trước thời hạn còn có phần thưởng sao?”

Vương Tử Hiên nheo mắt lại. “《Thiên Hồn Bí Kỹ》 nghe có vẻ không tệ, hẳn là công pháp hồn lực cấp cao.”

Thủy Linh nói: “Chủ nhân, ngài nhất định phải cố lên! 《Thiên Hồn Bí Kỹ》 này thế nhưng là bảo bối tốt! Ngài có nó tương đương với việc có thêm một lá bài tẩy!”

Vương Tử Hiên gật đầu. “Ừm, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Ngô Cương nhìn phần giới thiệu, hắn thầm nghĩ: Hắn không mong xa vời có được 《Thiên Hồn Bí Kỹ》 gì đó, chỉ cần không c.h.ế.t ở cửa ải này là tốt rồi.

Ba người xem xong phần giới thiệu, liền cùng nhau đi về phía trước, đến trước dãy nhà đá kia. Ba người mỗi người chọn một gian nhà đá.

Vương Tử Hiên bước vào nhà đá nhìn một chút, phát hiện, trong nhà đá chỉ có một chiếc giường. Vương Tử Hiên nằm xuống giường đá. Linh hồn của hắn rất nhanh liền tiến vào khảo nghiệm tâm ma.

Trong khảo nghiệm tâm ma lúc đầu là một mảnh hư vô, cái gì cũng không có, nhưng mà sau đó, chậm rãi xuất hiện hình ảnh, hình ảnh chậm rãi rõ ràng lên.

Vương Tử Hiên phát hiện mình biến thành một đứa trẻ sơ sinh, được đặt trên chiếc giường nhỏ, bên cạnh là tiếng cãi vã của một nam một nữ. Nơi này? Nơi này là thế giới hiện đại? Đây là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện? Chẳng lẽ là lúc mình vừa mới sinh ra sao?

Người đàn ông nói: “Cô điên rồi sao? Ai bảo cô sinh đứa bé ra?”

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Nó là con của chúng ta! Tôi không nỡ lòng nào bỏ nó!”

Người đàn ông tức giận vô cùng. “Chuyện này nếu bị vợ tôi phát hiện thì làm sao bây giờ? Cô muốn hủy hoại tôi phải không?”

Người phụ nữ liên tục lắc đầu. “Không, tôi không có, tôi không có.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-425.html.]

Người đàn ông nhìn người phụ nữ, bế đứa bé trên giường nhỏ lên, mặc kệ người phụ nữ phản đối, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Vương Tử Hiên mở to mắt, nhìn người đàn ông đang ôm mình, hắn hơi sững sờ. Đây chẳng phải là tổng giám đốc Trương của công ty bọn họ sao? Hóa ra, tổng giám đốc Trương là cha của hắn sao? Khó trách, tổng giám đốc Trương luôn rất coi trọng hắn, đối với hắn cũng rất tốt, thì ra là như vậy.

Vương Tử Hiên nhìn thấy người đàn ông ôm hắn, lên một chiếc xe sang trọng, sau đó chiếc xe liền lao vút đi. Cha của hắn, tổng giám đốc Trương kia - - Trương Minh Hoa, lái xe đến trước cửa trại trẻ mồ côi, trực tiếp xuống xe, liền ném hắn ở trước cửa trại trẻ mồ côi.

Vương Tử Hiên nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng khóc của trẻ con. Vương Tử Hiên vào ban đêm khóc rất lâu, cuối cùng cũng khiến nhân viên trại trẻ mồ côi phát hiện, bế hắn trở về trại trẻ mồ côi.

Sau đó, Vương Tử Hiên nhìn thấy viện trưởng già nhân từ, viện trưởng già đặt cho hắn cái tên Vương Tử Hiên. Ôm hắn vào căn phòng ấm áp.

Sau đó, cuộc sống của Vương Tử Hiên trở nên đơn giản hơn, đói bụng thì khóc một tiếng, sẽ có người cho hắn b.ú sữa bột, muốn đi vệ sinh thì khóc một tiếng, sẽ có người đến giúp hắn thay tã. Mỗi ngày hắn không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên giường.

Vương Tử Hiên nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp hồn lực, phát hiện công pháp không thể vận chuyển. Hắn lại thử tu luyện linh thuật, phát hiện cũng không thể tu luyện. Vương Tử Hiên khẽ thở dài một tiếng, xem ra thân thể ban đầu của hắn là không thể tu luyện. Hắn chỉ có thể ở đây mỗi ngày đi theo cốt truyện. Nhưng mà, nếu như hắn không thể tu luyện, vậy hắn phải làm sao để rời khỏi khảo nghiệm tâm ma này trước thời hạn đây?

Vương Tử Hiên mang theo nghi vấn như vậy, ngày ngày lớn lên. Rất nhanh từ một đứa trẻ sơ sinh đã trở thành một cậu bé năm tuổi.

Ngày nọ, Vương Tử Hiên nhìn thấy một người dì đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, quyên góp đồ dùng học tập. Người dì này rất xinh đẹp, lúc đầu Vương Tử Hiên không nhận ra đối phương, nhưng mà, mãi đến khi đối phương mở miệng nói chuyện, hắn mới nghe ra được, người phụ nữ này chính là mẹ ruột của mình, thư ký của tổng giám đốc Trương, tên là Triệu Hân Ảnh.

Vương Tử Hiên nhìn thấy người phụ nữ luôn dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, còn tự tay đưa chiếc cặp sách đẹp nhất cho hắn. Hắn biết, người phụ nữ này biết thân phận của hắn, nhưng mà, đối với người mẹ ruột này, hắn không có chút tình cảm nào. Dù sao vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, cho nên, hắn đối với cha mẹ mình đều không có chút tình cảm nào.

Thông qua cuộc đối thoại trước đó, Vương Tử Hiên biết được, thân phận của mình là con riêng. Cha là Trương Minh Hoa, mẹ là Triệu Hân Ảnh, hai người không phải quan hệ vợ chồng, mà là quan hệ cấp trên cấp dưới. Ngoài ra, kiếp trước Vương Tử Hiên làm việc ở công ty Mai thị, hắn cũng biết, Trương Minh Hoa là ở rể, người nắm giữ cổ phần thực tế của tập đoàn Mai thị, là vợ của Trương Minh Hoa - - Mai Lệ. Hơn nữa, vợ chồng Trương Minh Hoa và Mai Lệ có một trai một gái, một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc, mà Trương Minh Hoa và Mai Lệ cũng là cặp vợ chồng kiểu mẫu số một số hai trong giới thượng lưu.

Nói thật lòng, Vương Tử Hiên rất khinh thường Trương Minh Hoa, người cha này. Vương Tử Hiên cảm thấy, Trương Minh Hoa chính là một tên vô lại không biết xấu hổ. Đã lựa chọn ở rể, lựa chọn dùng tình yêu của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý, vậy thì, hắn nên đối xử tốt với vợ mình là Mai Lệ, yêu thương con cái do chính mình sinh ra. Chứ không phải vừa hưởng thụ vinh hoa phú quý, vừa cầm tiền của vợ đi nuôi tiểu tam, còn sinh ra hắn, một đứa con riêng này. Nói thật, người đàn ông này là một tên tra nam không hơn không kém, là một tên đạo đức giả không hơn không kém. Khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nếu như có thể lựa chọn, Vương Tử Hiên thà rằng mình chỉ là con cái của một gia đình bình thường, chứ không phải là con riêng của một tên tra nam.

Vương Tử Hiên tiếp tục đi theo cốt truyện, mãi đến khi tốt nghiệp đại học, hắn do dự, hắn không muốn đến tập đoàn Mai thị phỏng vấn nữa. Nhưng mà, người bạn tốt Lưu Vĩ lại đến tìm hắn cùng nhau đi phỏng vấn. Vương Tử Hiên biết nếu như hắn thay đổi cốt truyện ban đầu, e rằng cốt truyện sau này cũng sẽ lệch khỏi sự khống chế, cho nên, hắn liền đi theo Lưu Vĩ cùng nhau đi phỏng vấn.

Kết quả phỏng vấn hai người đều đậu, Lưu Vĩ rất vui mừng, Vương Tử Hiên lại thế nào cũng không cười nổi. Sau đó, Vương Tử Hiên và Lưu Vĩ vào làm việc ở Mai thị. Vương Tử Hiên sống cuộc sống nhân viên văn phòng朝九晚五 (1).

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến năm Vương Tử Hiên hai mươi sáu tuổi, năm nay, Vương Tử Hiên gặp tai nạn xe cộ. Xương chân trái bị gãy, được đưa vào bệnh viện. Vương Tử Hiên suy đoán, có thể chính bởi vì tai nạn xe cộ lần này, khiến Trương Minh Hoa phát hiện ra thân phận của hắn, bởi vì, Vương Tử Hiên là nhóm m.á.u gấu trúc, nhóm m.á.u rất đặc biệt. Trương Minh Hoa một khi biết nhóm m.á.u của Vương Tử Hiên giống hệt hắn, nhất định sẽ hoài nghi thân phận của Vương Tử Hiên.

Quả nhiên, sau tai nạn xe cộ, Vương Tử Hiên phát hiện, Trương Minh Hoa đã lén lấy đi một sợi tóc trên gối của hắn. Sau đó, hắn trở lại công ty, liền được thăng chức làm một quản lý nhỏ, Trương Minh Hoa cũng đối xử với hắn tốt hơn trước rất nhiều, rõ ràng là càng coi trọng hắn hơn.

Thời gian đến năm Vương Tử Hiên ba mươi tuổi. Năm nay, Vương Tử Hiên và con trai của Trương Minh Hoa là Mai Phong cùng nhau đi công tác nước ngoài. Vương Tử Hiên phát hiện, Mai Phong cũng lấy đi một sợi tóc của hắn.

Sau đó, Mai Phong đối với hắn vẫn như trước, không có gì thay đổi, nhưng mà, Lưu Vĩ lại ân cần với hắn hơn rất nhiều, cách ba ngày năm bữa lại mời hắn ăn cơm, đủ loại nịnh nọt, còn tặng cà phê mà hắn thích uống cho hắn.

Kiếp trước, Vương Tử Hiên hoàn toàn không để ý đến những chi tiết này, nhưng mà kiếp này, hắn ý thức được có điều gì đó không đúng. Hắn cầm cà phê mà Lưu Vĩ tặng đi kiểm tra, phát hiện cà phê mà Lưu Vĩ tặng có chứa thuốc độc mãn tính, bác sĩ nói, uống loại cà phê này trong thời gian dài sẽ c.h.ế.t mà không hề hay biết, hơn nữa, không thể kiểm tra ra bất kỳ triệu chứng nào.

Lúc này Vương Tử Hiên mới hiểu được, thì ra kiếp trước, hắn không phải vì thức đêm xem tiểu thuyết mà chết, hắn là bị Mai Phong độc chết. Hắn bị người bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên là Lưu Vĩ hại chết.

“Mai Phong, Lưu Vĩ, Trương Minh Hoa, Triệu Hân Ảnh.” Nghĩ đến những người này, Vương Tử Hiên cười như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói. “Chỉ cần ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t Mai Phong và Lưu Vĩ, những kẻ đã hại c.h.ế.t ngươi, ngươi có thể trở thành con trai duy nhất của Trương Minh Hoa, có thể có được tập đoàn Mai thị, có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn Mai thị với khối tài sản trăm tỷ. Giết bọn chúng, báo thù cho chính mình, g.i.ế.c bọn chúng.”

Vương Tử Hiên cười như không có chuyện gì xảy ra. “Không sao cả, ta không muốn báo thù, ta cũng không muốn g.i.ế.c bọn họ, ở lại thế giới này. Cứ để ta c.h.ế.t đi trong im lặng, đến thế giới của Lạc Lạc đi! Nơi đó mới là nơi ta thực sự thuộc về.”

---

Chú thích:

(1) 朝九晚五 (Cháo jiǔ wǎn wǔ): Ý chỉ công việc hành chính, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.

 

Loading...