Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:07:29
Lượt xem: 35
## Chương 331: Nhiệm Vụ Trên Bảng Treo Thưởng (3)
Vương Tử Hiên nhìn vẻ mặt khao khát của vợ, không khỏi cười khổ. "Đừng suy nghĩ nhiều quá, tu sĩ có thể vượt qua ba vòng thí luyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rất nhiều tán tu vì muốn một bước lên trời, trở thành đệ tử Phi Tiên Môn, đều bỏ mạng trong thí luyện."
Tô Lạc cười nói: "Ta cũng không nghĩ xa xôi như vậy, ta chỉ nghĩ, chúng ta trước tiên thăng cấp lên Bát cấp đã, còn chuyện thăng cấp lên Cửu cấp, Thập cấp, đó là chuyện sau này."
Vương Tử Hiên gật đầu. "Ta cũng nghĩ như vậy, đây là phương pháp thích hợp nhất cho chúng ta thăng cấp Bát cấp ở giai đoạn hiện tại. Mười cửa ải tuy rất khó vượt qua, nhưng thể thuật của chúng ta là Bát cấp, hồn lực cũng là Bát cấp, chúng ta so với những tu sĩ khác vẫn có ưu thế rất lớn."
Tô Lạc vô cùng tán thành. "Đúng vậy, chúng ta có ưu thế."
Vương Tử Hiên nhìn Tô Lạc vẻ mặt kiên định, hắn không khỏi mỉm cười. "Muốn đến nơi đó, chúng ta hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị rồi, trước tiên là linh thạch, sau đó là đan dược phụ trợ thăng cấp Bát cấp, ngoài ra, ta còn muốn vẽ một ít linh phù thất cấp, khắc ấn một ít trận bàn bát cấp mang theo trên người để phòng thân."
Tô Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ta luyện chế thêm một ít pháp khí phòng thân."
Vương Tử Hiên hỏi: "Lạc Lạc, chúng ta còn bao nhiêu linh thạch?"
Tô Lạc bất đắc dĩ trả lời: "Chúng ta chỉ còn một ngàn vạn linh thạch. Những năm nay, chúng ta phải đến Tàng Thư Các, phải mua tài liệu, còn phải tu luyện, còn phải giao tiền thuê nhà, chi tiêu tương đối lớn, một năm cũng không để dành được mấy linh thạch."
Những năm nay, y và Tử Hiên đều đang học tập thuật số, bởi vì tỷ lệ thành công khi khắc ấn trận bàn và luyện khí đều không cao, thường xuyên lãng phí tài liệu, cho nên, đã tiêu hao rất nhiều linh thạch.
Vương Tử Hiên nghe vậy, không khỏi nhíu mày. "Một ngàn vạn linh thạch? Quá ít, chúng ta muốn đi ngàn năm, trong tay không có một ức linh thạch, e là không đủ!"
Tô Lạc suy nghĩ một chút. "Hay là, chúng ta bán đi mấy con khôi lỗi đi?"
Vương Tử Hiên lắc đầu. "Không cần vội, chúng ta còn chưa thăng cấp Bát cấp, những con khôi lỗi đó phải giữ lại để phòng thân. Đợi chúng ta thăng cấp Bát cấp rồi bán khôi lỗi cũng không muộn."
"Vậy, chúng ta phải làm sao để kiếm một ức linh thạch đây? Tình hình bán ra trận bàn và pháp khí đều không tốt lắm!"
Vương Tử Hiên xoa cằm suy nghĩ một chút. "Không sao, chúng ta đến Huyền Thưởng Đường xem một chút. Tìm một nhiệm vụ phù hợp với chúng ta để làm. Làm vài nhiệm vụ, linh thạch cũng đủ rồi."
Tô Lạc suy tư một chút, tỏ vẻ đồng ý. "Vậy chúng ta cùng đi."
"Được!" Gật đầu, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đeo mặt nạ, rời khỏi nhà, đi thẳng đến Huyền Thưởng Đường.
Huyền Thưởng Đường có hai bảng treo thưởng. Một là bảng treo thưởng nội bộ Thiên Hoa Tông. Nơi này treo thưởng đều là các vị trưởng lão và đệ tử nội môn trong tông môn. Còn một bảng treo thưởng là của Thiên Hoa Đại Lục. Bảng treo thưởng này treo thưởng của khắp nơi trên Thiên Hoa Đại Lục. Bảng treo thưởng được xếp hạng theo số lượng linh thạch treo thưởng.
Vương Tử Hiên và Tô Lạc không phải lần đầu tiên đến Huyền Thưởng Đường. Trước đây bọn họ đã từng đến. Năm mươi năm trước, bọn họ đã phát hiện, tên và chân dung của bọn họ đã bị treo trên bảng treo thưởng của Thiên Hoa Đại Lục.
Treo thưởng của Thanh Vân Tông xếp hạng thứ năm, treo thưởng một ức linh thạch truy nã Vương Tử Hiên, treo thưởng năm ngàn vạn linh thạch truy nã Tô Lạc. Treo thưởng của đan thuật thế gia Phương gia xếp hạng thứ bảy, treo thưởng ba viên đan dược Bát cấp truy nã Vương Tử Hiên, treo thưởng một viên đan dược Bát cấp truy nã Tô Lạc.
Huyền Thưởng Đường có rất nhiều người, rất nhiều người đang nghị luận về những chuyện trên bảng treo thưởng.
"Vương Tử Hiên và Tô Lạc này không biết là ai? Không ngờ lại lợi hại như vậy, treo thưởng năm mươi năm rồi mà vẫn chưa bị Thanh Vân Tông bắt được."
"Đúng vậy, Thanh Vân Tông này cũng quá bất tài rồi! Chỉ là một thổ dân của Chí Tôn Đại Lục, vậy mà cũng không bắt được."
"Thanh Vân Tông không bắt được, Phương gia cũng không bắt được, ngươi nói có tà môn hay không?"
"Tà môn, thật sự là tà môn."
"Đúng vậy, hai tên nhóc này! Thật sự là tà môn!"
Tô Lạc nghe thấy mọi người nghị luận, không khỏi giật giật khóe miệng. Hầu như mỗi lần đến đây, đều có thể nghe thấy có tu sĩ đang bàn tán về hai người bọn họ. Có người thậm chí còn mở sòng bạc, đánh cược xem lúc nào bọn họ sẽ bị Thanh Vân Tông bắt được, thật là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Vương Tử Hiên liếc mắt nhìn bảng xếp hạng Thiên Hoa Đại Lục, thấy treo thưởng của hắn và Tô Lạc vẫn còn trên đó, hắn mím môi, dẫn Tô Lạc đến xem bảng treo thưởng của Thiên Hoa Tông.
Đứng đầu bảng treo thưởng của Thiên Hoa Tông, treo thưởng đắt nhất là do Tam trưởng lão phát ra, treo thưởng năm ngàn vạn linh thạch, để chữa bệnh cho con trai mình. Treo thưởng thứ hai là do Cửu trưởng lão phát ra, treo thưởng ba ngàn vạn linh thạch để giải độc cho con gái. Treo thưởng thứ ba là do Ngũ trưởng lão phát ra, treo thưởng một ngàn vạn linh thạch, để bổ sung một tấm thượng cổ phù văn Bát cấp.
Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào ba nhiệm vụ này, đi tới trước bảng giải thích nhiệm vụ, hắn lại cẩn thận xem xét chi tiết nhiệm vụ. Con trai của Tam trưởng lão tên Dương Minh, là Linh Kiếm Chi Thể, có tư chất tu luyện Thập cấp. Ban đầu có thực lực Thất cấp đỉnh phong, nhưng mà, một thời gian trước ra ngoài lịch lãm, sau khi trở về, thực lực liền giảm mạnh, chỉ trong vòng hơn một năm, thực lực từ Thất cấp đỉnh phong rớt xuống Thất cấp sơ kỳ. Đa phương tìm kiếm danh y chữa trị đều không có kết quả, cho nên, mới phát ra treo thưởng chữa bệnh.
Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào chi tiết nhiệm vụ. Thực lực không những không tăng tiến, ngược lại còn thụt lùi, đây là vấn đề gì? Chẳng lẽ là trúng độc?
Treo thưởng thứ hai, là do Cửu trưởng lão phát ra, Cửu trưởng lão có một người con gái duy nhất, tên là Hoàng Uyển Uyển, nửa năm trước ra ngoài lịch lãm, kết quả bị một loại Kim Đỉnh Độc Phong chích, sau khi trở về liền trúng độc hôn mê bất tỉnh. Cấp bách cần giải độc cứu chữa. Nữ tử này có thực lực Thất cấp trung kỳ.
Treo thưởng thứ ba là do Ngũ trưởng lão phát ra. Ngũ trưởng lão trong lúc vào một hiểm địa đã nhặt được một tấm thượng cổ linh phù, đáng tiếc lại không đầy đủ, vẫn luôn không cách nào bổ sung đầy đủ, vì vậy mới phát ra treo thưởng.
Vương Tử Hiên nhìn tấm thượng cổ linh phù kia, nhếch miệng cười, hóa ra là tấm phù này. Trong truyền thừa mà Giang tiền bối để lại có, cái này không khó.
Vương Tử Hiên đi tới cửa sổ, đưa lệnh bài thân phận của mình ra, nói: "Ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn, nhiệm vụ thứ nhất, thứ hai và thứ ba."
Nữ tu phụ trách đăng ký nghe vậy, không khỏi sửng ngườingạc nhiên. "Vị sư huynh này, huynh xác định sao? Thời hạn nhiệm vụ chỉ có một tháng, nếu trong vòng một tháng không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị khấu trừ linh thạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-331.html.]
Vương Tử Hiên gật đầu. "Ta xác định."
"Vậy thì tốt!" Nói xong, nữ tu làm ghi chép, sau đó, giao ba tấm lệnh bài nhiệm vụ và lệnh bài thân phận của Vương Tử Hiên cho hắn.
Vương Tử Hiên nhận lấy ba tấm lệnh bài nhiệm vụ và lệnh bài thân phận, dẫn Tô Lạc rời khỏi Huyền Thưởng Đại Sảnh.
Hai người vừa mới rời đi không lâu. Trên bảng treo thưởng, phía sau ba nhiệm vụ đầu tiên liền hiện lên dòng chữ màu xanh lá cây "Đã được tiếp nhận".
Mọi người thấy ba nhiệm vụ đầu tiên đều bị tiếp nhận, lập tức xôn xao.
"Ai làm vậy? Ba nhiệm vụ đầu tiên đều bị tiếp nhận rồi?"
"Không phải chứ? Ta còn muốn thử nhiệm vụ thứ hai một chút!"
"Đúng vậy? Sao nhanh như vậy đã bị tiếp nhận rồi?"
"Đúng vậy, đây là ai làm vậy?"
"Chẳng lẽ là Phương sư huynh tiếp nhận?"
"Không thấy Phương sư huynh!"
"Vậy sẽ là ai?"
"Không biết!"
………………………………
Vương Tử Hiên tiếp nhận xong ba nhiệm vụ, liền dẫn Tô Lạc trực tiếp đến sơn phong của Cửu trưởng lão.
Bên ngoài sơn phong của Cửu trưởng lão có rất nhiều đệ tử tông môn canh giữ, thấy hai người đeo mặt nạ đến đây, bọn họ lập tức bước lên chặn hai người lại. "Đứng lại, nơi này là nơi ở của Cửu trưởng lão, người rảnh rỗi miễn vào."
Vương Tử Hiên lấy lệnh bài nhiệm vụ ra, nói: "Ta ở Huyền Thưởng Đường tiếp nhận nhiệm vụ của Cửu trưởng lão, là chuyên môn đến để xem bệnh cho Hoàng sư tỷ."
Đệ tử canh gác nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, nói: "Thì ra hai vị sư đệ tiếp nhận nhiệm vụ của Cửu trưởng lão, vậy thì được, hai vị mời đi theo ta."
"Làm phiền sư huynh." Vương Tử Hiên và Tô Lạc đi theo đội trưởng đội hộ vệ, cùng nhau đến cung điện trên đỉnh núi.
Lúc này, Cửu trưởng lão, Cửu trưởng lão phu nhân, Tứ trưởng lão, còn có ba vị đệ tử dưới trướng Tứ trưởng lão, Phương Khải, Phương Kiều, Phương Đình Đình. Mọi người đều tụ tập ở trong viện của Hoàng Uyển Uyển, đang thương lượng phương pháp cứu chữa.
Đệ tử hộ vệ dẫn Vương Tử Hiên và Tô Lạc đến đây. "Cửu trưởng lão, hai vị sư đệ này là người đã tiếp nhận treo thưởng ở Huyền Thưởng Đường, đặc biệt đến để giải độc cho Hoàng sư muội."
Cửu trưởng lão nghe vậy, lập tức nhìn về phía Vương Tử Hiên và Tô Lạc, thế nhưng, khi ông ta nhìn thấy Vương Tử Hiên và Tô Lạc chỉ mới hơn một ngàn tuổi, lại là hai tu sĩ Lục cấp đỉnh phong, trong lòng có chút thất vọng. Phất phất tay nói: "Ta biết rồi, ngươi xuống đi!"
"Dạ!" Đáp lời, đội trưởng đội hộ vệ liền rời đi.
Vương Tử Hiên và Tô Lạc đi đến trước mặt Cửu trưởng lão, hành lễ. "Gặp qua Cửu trưởng lão."
Cửu trưởng lão gật gật đầu. Ông ta hỏi: "Hai vị tiểu hữu xưng hô như thế nào? Đan thuật là cấp bậc gì?"
Vương Tử Hiên nói: "Cửu trưởng lão, ta gọi là Độc Lang, đan thuật cấp bậc gì không quan trọng, ta đến đây là để giải độc, không phải đến để luyện đan."
Cửu trưởng lão nhận được câu trả lời như vậy, ông ta có chút ngoài ý muốn. "Cái này..."
Tứ trưởng lão nghe vậy, không khỏi cười nói: "Hai vị tiểu hữu, thật là thú vị!"
Phương Đình Đình nhìn Vương Tử Hiên và Tô Lạc với vẻ mặt khinh thường. "Chỉ là hai tu sĩ Lục cấp đỉnh phong, đan thuật có thể cao minh đến đâu, vừa nhìn là biết đến lừa gạt linh thạch."
Vương Tử Hiên cười lạnh. "Nếu như đan thuật của sư tỷ cao minh như vậy, vậy tại sao Hoàng sư tỷ còn nằm trên giường?"
Phương Đình Đình không ngờ đối phương lại cãi lại, nàng ta bị nghẹn họng không nói nên lời. "Ngươi..."
"Đình Đình!" Tứ trưởng lão quát khẽ một tiếng, gọi Phương Đình Đình đến bên cạnh.
Phương Đình Đình vẻ mặt bất mãn, tức giận trừng mắt liếc Vương Tử Hiên một cái.
Cửu trưởng lão nhìn về phía Vương Tử Hiên, ông ta thở dài một tiếng. "Tình huống của con gái ta rất không ổn. Nếu như lại bị chẩn đoán sai, rất dễ dàng làm chậm trễ bệnh tình, cho nên, hai vị tiểu hữu vẫn nên trở về đi!"
Tô Lạc nghe được lời này, rất là không vui. "Cửu trưởng lão, ý của ngài là gì? Treo thưởng là do chính ngài phát ra, chúng ta tiếp nhận treo thưởng, ngài lại không cho chúng ta xem bệnh cho bệnh nhân, đây là đạo lý gì?"
Vương Tử Hiên nói: "Cửu trưởng lão, ta có mười phần nắm chắc có thể chữa khỏi cho con gái của ngài, cho nên, ta mới tiếp nhận treo thưởng. Nếu như ngài muốn để ta rời đi, nhất định phải đánh dấu lên lệnh bài nhiệm vụ cho ta, chứng minh ta đã hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu không, ta sẽ không rời đi."