Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-15 06:24:12
Lượt xem: 95

“Mẹ không lạnh, vải chỉ có bấy nhiêu thôi, con may thêm hai bộ cho em gái con và con thay đổi mặc “Gì mà không lạnh, hai ngày trở lại này của mẹ, trên người đều là băng” Giang Niệm Tư vừa đến nhà đã nghe thấy lời này, lập tức phản bác.

Cô đi nhanh tới cạnh Đinh Hồng Mai, cầm lấy quần áo trong tay Giang Tuyết, cưỡng ép nhét vào tay Đinh Hồng Mai.

“Mẹ, mình là người một nhà, cái gì tốt mẹ đều nghĩ cho bọn con, bọn con cũng không thể quên mẹ được.

“Nhưng...” Đinh Hồng Mai chạm vào vải mềm mại đó, thật sự không nỡ mặc.

Giang Niệm Tư nói: “Mẹ, sau này con sẽ còn kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, mẹ yên tâm đi, đây chỉ là một sự khởi đầu, về sau mình không lo không có quần áo mặc, mẹ mau mặc đi Giang Tuyết cũng nói: “Đúng vậy mẹ, sau này hai chị em bọn con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hiếu thuận với mẹ.”

Giang Đậu Đậu đã mặc quần áo mới, đôi mắt đen tràn đầy vui vẻ.

Nghe được lời hai chị gái nói, bàn tay nhỏ bé của Giang Đậu Đậu ôm lấy đùi Đinh Hồng Mai: “Mẹ, Đậu Đậu sau này cũng sẽ hiếu thuận với mẹ.”

Giang Tuyết cũng nói: “còn có con nữa”

Mối quan hệ cả gia đình cực kỳ hòa thuận.

Đinh Hồng Mai nhìn, khóe mắt nóng lên.

“Được, đều nghe bọn con.

Bốn anh em lúc này mới vui vẻ cười.

DTV

Quần áo Đinh Hồng Mai và Giang Đậu Đậu, đều là màu xanh xám không quá nổi bật, người trong thôn cũng chưa đến nỗi nói lời ong tiếng ve.

Hôm sau, Giang Niệm Tư dẫn Giang Tuyết đến trấn trên, đợi tới trưa, Triệu Phương Như và một cô gái khác mới đưa vải tới.

Hai người đưa đến đều là vải áo khoác nhưng vải áo khoác mang theo đều là màu tối.

Giang Tuyết lập tức đo kích cỡ cho hai người.

Ở thời đại này, những thứ khác rẻ, may quần áo lại không rẻ.

Một bộ quần áo may sẵn trong thành phố, chỉ riêng phí tiền công đã gần hai đồng năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-88.html.]

Quần áo Giang Niệm Tư có kiểu dáng đẹp, dĩ nhiên định giá phải khác với những người khác.

Nhưng đây chỉ là một trấn nhỏ, mặc dù trấn Kỳ Thạch giàu có hơn nhiều so với các trấn khác, nhưng cũng kém hơn thành phố lớn.

Theo lý trấn nhỏ hẳn là định giá 2 đồng.

Nhưng do kiểu dáng đẹp, cuối cùng vẫn định giá là hai đồng năm hào.

Giang Niệm Tư dự định sẽ làm việc này lâu dài, cô chỉ cung cấp bản vẽ, giữa chị em có thể hỗ trợ lẫn nhau nhưng lợi ích cần phân rõ thì phải phân rõ, tránh cho về sau cảm tình hai chị em vì tiền mà xấu đi.

Cô cung cấp bản vẽ và mời chào khách, Giang Tuyết phụ trách may quần áo, hai người chia năm năm.

Giang Tuyết hiểu lẽ phải, những thứ này đều nhờ vào em gái, cô ấy chỉ biết may quần áo.

Cô ấy đi làm trong huyện lỵ, ông chủ chỉ cho cô ấy 12 đồng một tháng.

Trong lòng cô ấy không thoải mái khi chia năm năm, cảm giác như chiếm hời của em gái, trực tiếp nói ba bảy với Giang Niệm Tư, cô ấy ba phần, Giang Niệm Tư bảy phần.

Giang Niệm Tư cũng không muốn Giang Tuyết chịu thiệt vì cô không có thời gian quản lý.

Sau này nếu thật sự có cơ hội làm lớn, cẫn phải là Giang Tuyết đến quản lý.

Cuối cùng định là cô chiếm 6 phần, Giang Tuyết chiếm 4 phần.

Hai chị em thương lượng một hồi, rồi cứ quyết định như vậy.

Sau khi Giang Tuyết về, Giang Niệm Tư tiếp tục ở trong phòng.

Hôm nay chỉ có mình cô ở phòng khám, vì ông cụ Trương vẫn còn ở nhà bà nội, chưa trở lại.

Trước đây Giang Niệm Tư luôn tưởng rằng ông cụ Trương là một phía tình nguyện.

Nhìn kỹ vài lần, mới phát hiện bà nội cũng có tình ý với ông cụ Trương.

Chỉ là bà ấy hơi mâu thuẫn đi, luôn cảm thấy mình đã kết hôn sinh con, đã phí thời gian hàng chục năm, hiện tại người cũng già rồi, không thích hợp nói chuyện bạn đời gì đó.

Tất nhiên, ông cụ Trương không thể vào ở trong nhà, ông ấy ở trong căn nhà kho nhỏ xây bên ngoài sân nhà bà nội.

Loading...