Xuyên Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Nhưng Xinh Đẹp - Chương 584

Cập nhật lúc: 2025-03-22 07:18:55
Lượt xem: 50

Bỗng nhiên bị bất ngờ, Thiệu Dương đang ở trong sương mù, sau khi phản ứng lại, anh ấy đè lại cô gái đang làm loạn trên người mình.

“Thật sự có thai?” Khóe mắt và lông mày anh ấy đều là ý cười, nhưng mô tả kiếm chưa hỏng là gì chứ?

Tại sao lại liên kết anh ấy với từ “già”?

Giang Tuyết giận liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Vớ vẩn, đương nhiên là thật rồi, chuyện này có thể là giả được sao?”

Hai người mới làm ba mẹ, nhìn vào cái bụng bình thường kia đã nhìn thấy có độ cong.

Thiệu Dương đặt bàn tay to của mình lên đó, cẩn thận hỏi: “Em có khó chịu không?”

Giang Tuyết vẫn còn bị sự ngạc nhiên vừa rồi làm cho sửng sốt, trong một giây lập tức biến lại thành Lâm Đại Ngọc, dựa vào trong n.g.ự.c anh ấy, ánh mắt trông mong mà nhìn anh ấy, yếu ớt: “Muốn ăn bánh trứng gà nướng áp chảo mà lần trước anh làm, muốn uống nước tuyết mai, muốn...”

“Em cứ sai bảo anh đi.” Thiệu Dương nghịch ngợm búng lên đầu cô ấy: “Đều sẽ thỏa mãn em”

Trong giai đoạn đầu của thai kỳ Giang Tuyết không phải chịu nhiều vất cả. Ngày thường cô ấy được Giang Niệm Tư và Đinh Hồng Mai chăm sóc. Ngay cả Hứa Quan Quan cũng thường xuyên gửi cho cô ấy chút đồ ăn ngon.

Buổi tối còn có Thiệu Dương chăm sóc, cô ấy chỉ cần giải quyết chuyện trong công việc.

Hơn nữa hầu hết công việc cũng đã giao cho Lưu Vân Cường, cô ấy chỉ phụ trách xử lý các tài liệu quan trọng.

Vì vậy, chỉ trong vòng vài tháng, khuôn mặt cô ấy đã mập lên trông thấy.

Trong lúc mang thai, cô ấy được chăm đến trắng trẻo mập mạp. Giang Tuyết nhìn cơ thể mình mũm mĩm trong gương luôn rơi vào trạng thái tự ti.

Bất cứ khi nào điều này xảy ra, cô ấy luôn bắt Thiệu Dương phải khen mỡ trên người mình đẹp.

Không chỉ phải khen, còn phải khen theo nhiều cách khác nhau.

Cô ấy đang mang thai được chín tháng rưỡi, gần đến ngày dự sinh, đứa trẻ có thể chui ra bất cứ lúc nào.

Hôm nay Giang Tuyết ăn sáng xong lại rơi vào phân đoạn thương xuân buồn thu.

Cô ấy ôm bụng đi đến trước mặt Thiệu Dương, Thiệu Dương vẫn đang uống trà sáng.

Thấy lông mày cô ấy nhíu lại, Thiệu Dương đã đoán được trước vẫy vẫy tay gọi: “Lại đây, để anh nhìn xem là vợ ai mà lại xinh đẹp như vậy?”

Giang Tuyết kéo tay anh ấy ra, ngồi lên đùi anh ấy rồi ôm cổ anh ấy hỏi: “Anh nói thật cho em biết, có phải em béo không?”

“Đúng vậy”

Thiệu Dương trả lời như một lẽ đương nhiên.

Giang Tuyết trừng mắt nhìn anh ấy: “Thật sự anh cho rằng em béo, quả nhiên là anh không thích em nữa”

Thiệu Dương bị cáo buộc đã quen, dở khóc dở cười: “Đồng chí Tiểu Giang, em béo là sự thật khách quan, nhưng em không thể vu oan cho anh. Em đã từng thấy người chồng nào không thích vợ mình mà vẫn bám lấy vợ mình như thế này chưa?”

Bây giờ anh ấy đều bị mọi người chê cười là dính người.

DTV

Mỗi ngày nghĩ đến đều chỉ là chiếc giường ấm áp cùng vợ con.

“Thật sao?” Giang Tuyết lại làm khó anh ấy: “Vậy nếu anh nói không chê thì hãy khen em vài câu đi, phải thật lòng, không được trùng lặp.

Đi đến phân đoạn hằng ngày này, Thiệu Dương lại bắt đầu đau đầu.

Khen ai đó thì không khó, nhưng để khen ngợi hàng trăm lần mà không lặp lại thì rất khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-584.html.]

Yêu cô ấy không liên quan gì đến việc anh ấy có phải là thiên tài ngôn ngữ hay không, vì vậy anh ấy đã vắt óc suy nghĩ.

Vì Giang Tuyết cảm thấy nhàn rỗi và buồn chán nên cố ý muốn gây chuyện với anh ấy, thấy anh ấy cau mày, khổ sở suy nghĩ, cô ấy cố tình trêu chọc anh ấy: “Ưu điểm của em mà anh cũng không nghĩ ra. Quả nhiên là anh không yêu em nữa.

Thiệu Dương nhìn cô ấy, nghĩ đến nát óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu mà trước đây anh ấy chưa từng nói.

“Giọng của em rất dễ nghe?”

“A?” Giang Tuyết đ.ấ.m anh ấy: “Câu này không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Anh cũng chỉ lấy lệ vậy thôi.”

Thiệu Dương cười đến không thấy rằng không thấy mắt: “Lần này khác.

“Có gì khác?”

“Âm thanh anh nói lần này là âm thanh em phát ra tối qua khi anh thân mật với em”

“A, anh là đồ lưu manh đáng chết...…” Giang Tuyết đánh anh ấy, Thiệu Dương cúi đầu để cho cô ấy đánh.

Đột nhiên, Giang Tuyết “a” lên một tiếng.

Thiệu Dương nghĩ rằng cô ấy đang giả vờ, nhưng giây tiếp theo, Giang Tuyết run rẩy nói: “Đồng chí Thiệu lớn, có lẽ đồng chí Thiệu nhỏ muốn ra ngoài.”

Lời này vừa nói ra, Thiệu Dương cảm thấy quần mình đã ướt.

Giang Tuyết bị vỡ ối.

Biết chuyện gì đang xảy ra, Thiệu Dương bế Giang Tuyết lên rồi chạy đến bệnh viện.

Hôm ấy trong khu nhà ở của quân đội, mọi người đều chứng kiến chính ủy Thiệu bình thường vững như Thái Sơn, vui buồn không lộ ra mặt, hoảng loạn đến mức không thể tìm thấy phương bắc, giống hệt như kẻ ngốc.

Giang Tuyết sinh con không thuận lợi như Giang Niệm Tư, ở trong phòng sinh 4, 5 giờ mới ra ngoài.

Thiệu Dương cực kỳ sốt ruột.

Bình thường Giang Tuyết ngang ngược kiêu ngạo, khi đi ra nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thiệu Dương, cuối cùng không nhịn được bật khóc.

Cô ấy quang quác mắng tên khốn Thiệu Dương đã khiến cô ấy phải chịu đau đớn như vậy.

Thiệu Dương cũng không phản kháng, ôm cô ấy để mặc cô ấy đánh đấm.

Cuối cùng sau khi đánh xong cô ấy lại mềm lòng, Thiệu Dương tính tình tốt lại dỗ dành cô ấy.

Đứa trẻ là một cậu bé, giọng của nó giống như cái loa lớn, mở miệng đã lập tức gào lên.

Dù có việc gì hay không cũng phải gào mấy lần, điều này làm cho Giang Tuyết rất tức giận.

Thiệu Dương không thích đứa nhỏ này làm phiền vợ mình ngủ, ngay cả tên thật cũng chưa đặt chỉ đặt cho biệt danh “Tiểu Lạt Bá” rồi ném cho Thẩm Trình và Giang Niệm Tư.

Tên hay, để cho mấy anh em họ bọn chúng liên kết tình cảm với nhau.

Tiểu Lạt Bá cùng Giang Tứ Tứ và Thẩm Khinh Ngữ đều là quỷ gây chuyện điển hình trong khu nhà ở. Lúc mới 4, 5 tuổi, mấy người sẽ lên cây bắt tổ chim, kéo bè kéo cánh để lập vua của ngọn núi.

Thẩm Khinh Ngữ là quỷ tinh ranh, Tiểu Lạt Bá cũng đầy bụng ý đồ xấu, chỉ có Giang Tứ Tứ là ngốc nghếch, mỗi lần phạm sai lầm đều bị đánh, đều là người bị đội nồi.

Chỉ có Giang Vũ Thâm lười nhác đến mức không muốn làm bạn.

HOÀN

Loading...